Cho nên, chúng tôi xin phép đi trước.”
Thiên Cơ Tử đứng bên cạnh anh ấy cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ muốn rời đi.
Về chuyện này, tôi đã biết từ lâu, mà cũng chẳng để ý.
Suy cho cùng thì tình cảnh của mỗi người mỗi khác, nhiệm vụ cũng khác biệt.
Tôi và lão Phong còn gánh trên vai mối thù của hai vị sư phụ.
Hiện tại có được tin tức về tà giáo Nhật Nguyệt, đương nhiên chúng tôi muốn điều tra tới cùng.
Ngô Hưng Long lại khác, trên vai anh ấy không có mối thù nào, chỉ có nhiệm vụ của Đạo Minh mà thôi.
Cho nên, anh ấy không có lý do gì để ở lại.
Chỉ là tôi hơi bất ngờ, Tống Sơn Hà thế mà cũng không định rời đi.
Tôi nở nụ cười:
“Được rồi, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió.”
“Anh Đinh, bảo trọng!”
Ngô Hưng Long chắp tay chào tôi, thật ra dáng đệ tử chính phái của Võ Đang.
Tôi cũng chắp tay chào lại:
“Bảo trọng!”
Nói xong, Ngô Hưng Long liền xoay người, chắp tay chào những người còn lại.
Sau khi nhắc mọi người phải cẩn thận, anh ấy liền rời đi.
Mà Thiên Cơ Tử lại đi tới bên cạnh tôi, sau đó nói:
“Đinh Phàm, tối hôm qua tôi có bói cho anh một quẻ.
Anh có biết đó là quẻ gì không?”
Tôi nghe Thiên Cơ Tử nói anh ta đã bói cho tôi một quẻ, thì ngẩn người ra.
Nhưng cũng có chút tò mò, nên đã hỏi dò:
“Anh tính cho tôi về cái gì?”
Thiên Cơ Tử lại rất bình tĩnh, chỉ nói đúng một chữ:
“Mệnh!”
“Mệnh?”
Tôi rất nghi hoặc.
Thiên Cơ Tử lại gật đầu:
“Đúng vậy, mệnh của anh!”
Tôi khẽ nhíu mày, muốn mở miệng hỏi tốt hay xấu.
Nhưng Thiên Cơ Tử lại giơ tay lên, ngăn lời tôi lại.
Anh ta nói trước:
“Quẻ thứ ba: Thuỷ - Lôi truân.
Tượng rằng: Gió thổi sợi tơ rối, lộn xộn gây ưu sầu.
Từ từ mọi chuyện sẽ suôn sẻ, dồn dập lại càng sầu thêm.”
Quẻ Thủy - Lôi truân (水 - 雷屯), đôi khi còn gọi là quẻ Truân (屯 chún) là quẻ số 03 trong Kinh Dịch. Theo Tự quái truyện thì sở dĩ sau hai quẻ Càn, Khôn tới quẻ Truân là vì có trời đất rồi vạn vật tất sinh sôi nảy nở đầy khắp, mà lúc sinh sôi đó là lúc khó khăn.
Chữ Truân [屯] có cả hai nghĩa đó: đầy và khó khăn.
Tạm lý giải là: Gặp lúc gian truân có thể sẽ xuất hiện nhiều bất lợi, nếu giữ vững được lòng tin (lòng chính nghĩa), đừng hành động vội vàng mà phải suy nghĩ cẩn trọng, thì ắt sẽ vượt qua.
Tuy rằng tôi không biết gì về thuật bói toán, nhưng khi nghe thấy ba chữ “Thuỷ - Lôi truân”, lòng tôi lại vang lên một tiếng “lộp bộp”.
Bởi vì tôi có biết đến quẻ Tương Lý, tất thảy có hai quẻ.
Quẻ đầu tiên là quẻ “Càn vì thiên”, đây chính là quẻ tốt.
Sau đó chính là quẻ “Thủy- Lôi truân”, đây là quẻ thứ ba trong Kinh Dịch, cũng là quẻ xấu.
Hôm nay Thiên Cơ Tử xem “mệnh” cho tôi, chẳng lẽ mệnh của Đinh Phàm tôi lại chính là quẻ hạ hạ (quẻ bói xấu, thường mang điều xui rủi) sao?
Chẳng lẽ mệnh của tôi đã được định sẵn là lận đận cả đời?
Tôi quýnh lên, liền định mở miệng xin giúp đỡ.
Rốt cuộc thì trong chuyện bói toán này, Thiên Cơ Tử mới là người trong nghề.
Có ai ngờ Thiên Cơ Tử lại lắc đầu từ chối thẳng, sau đó kéo lấy tay tôi, rồi nhét một mẩu giấy trắng vào lòng bàn tay.
Thấy vậy, tôi có chút khó hiểu.
Nhưng Thiên Cơ Tử lại bình tĩnh cười:
“Mệnh không thể nói, mệnh không thể nói.”
Sau đó, anh ta xoay người, chắp tay vái chào những người còn lại.
Ngay sau đó, anh ta nói gót Ngô Hưng Long lập tức rời khách sạn, rời khỏi nơi này.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, lòng tôi lại cứ thấy là là.
Nhưng tôi vẫn mở mảnh giấy kia ra xem, lại nhìn thấy trên mảnh giấy ấy có viết một câu thơ bằng mực đỏ:
Phá đắc tam thế cửu lãm nguyệt, dạ u phương đắc tự tại tâm.
(Tạm dịch: Phá vỡ tam thế ôm trọn chín vầng trăng/ Khi đêm tối tâm vẫn tự do.
“Tam thế” có nghĩa là ba đời, từ này cũng thường được chỉ mối quan hệ giữa quá khứ - hiện tại – tương lai.
“Cửu lãm nguyệt” tạm dịch là “ôm trọn chín vầng trăng”, trong Phật giáo, con số 9 có ý nghĩa vô cùng cao siêu của kiếp luân hồi nhân quả.
*****
Nhìn mấy chữ màu đỏ được ghi trên mảnh giấy, tôi vô thức ngây người ra mất một lúc.
Phá đắc tam thế cửu lãm nguyệt, dạ u phương đắc tự tại tâm.
Mấy chữ này có nghĩa là gì? Tên kia lại không nói hẳn ra, cứ thế dúi cho tôi một mảnh giấy này thôi sao?
Hơn nữa, anh ta còn cố tình dùng bút mực đỏ viết để cường điệu lên, hiển nhiên, câu thơ cuối cùng mới là trọng điểm.
Chắc là tôi sẽ phải hỏi lại thôi, bởi vì tôi hoàn toàn không thể hiểu được câu thơ viết trên mảnh giấy này.
Cho nên, cả người tôi đều rơi vào trạng thái mông lung, trong lòng lại càng thấy khó hiểu hơn.
Chẳng mấy chốc, Thiên Cơ Tử cùng Ngô Hưng Long đã rời khỏi khách sạn, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mà Đạo Minh giao phó.
Mà lúc này, Từ Lâm Tĩnh lại đột nhiên ngó sang.
Cô nàng cố gắng duỗi dài cổ, thì thầm đọc tờ giấy trên tay tôi:
“Phá đắc tam thế cửu lãm nguyệt, dạ u phương đắc tự tại tâm.
Chú Đinh, Thiên Cơ Tử cho chú cái gì thế này?
Tôi đọc thế nào cũng không hiểu được?”
Nghe Từ Lâm Tĩnh lên tiếng, tôi mới hoàn hồn lại.
Nhanh chóng cất tờ giấy đi, tôi quay đầu lại nhìn cô nàng kia một cái.
Từ Lâm Tĩnh cười hì hì, rất đáng yêu.
Tôi đành bất lực lắc đầu, quẻ bói này chính là thần thần bí bí như vậy đấy.
Liệu có ai hiểu được không?
“Tôi cũng không biết! Nhưng nhìn thì có vẻ, đây là mấy từ chỉ điểm mà Thiên Cơ Tử viết cho tôi.”
Vừa nghe tôi nói như vậy, mọi người đều bắt đầu tò mò.