Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1747

Chương 1747 Chương 1747

Vừa rồi bọn họ đều nghe được lời Thiên Cơ Tử nói với tôi, anh ta đã bói miễn phí cho tôi một quẻ.

Hơn nữa, còn là “quẻ mệnh”.

Trong toàn bộ chính phái, có thể nhờ Thiên Cơ Tử xem bói là chuyện rất khó khăn.

Đừng nói là xem bói miễn phí, cho dù có đem núi vàng núi bạc đặt trước mặt anh ta, anh ta cũng chẳng buồn bấm một đốt ngón tay.

Mà cho dù có nhờ được anh ta xem bói giúp, tên nhãi này cũng rất ít khi xem quẻ mệnh.

Bởi vì trong thuật bói quẻ, đoán mệnh là khó nhất.

Nó cũng tiêu hao nhiều công lực nhất, và có thể dễ chạm vào điều cấm kỵ nhất.

Mỗi một cuộc đời là mỗi cảnh ngộ khác nhau, những điều gặp được cũng khác.

Nếu xen vào trong vòng quay số mệnh này, có thể gây ra những biến số rất lớn.

Có thể nói, khó khăn khi đoán mệnh rất lớn, cũng rất khó tính chuẩn được.

Vì thế mà người đời thích xem nhất chính là đoán mệnh.

Bởi vì ai cũng đều muốn biết được vận mệnh của mình, biết được tương lai của bản thân.

Cho nên, lúc này mới xuất hiện những kẻ lừa đảo.

Đến cả trận đồ bát quái còn không hiểu, thế mà còn bốc phét, bịa chuyện.

Nói mình là thần bói toán, có thể bói trời bói đất, thậm chí cả tổ tông nhà bạn cũng được.

Tuy nhiên, gần như 100% những kẻ này đều là lừa đảo, mấy lời bọn họ nói, hoàn toàn chẳng có câu nào là thật cả.

Rốt cuộc, vận mệnh là thứ người thường có thể tuỳ tiện nhìn trộm được sao?

Nhưng nhìn khắp thế gian, vẫn có một số trường hợp ngoại lệ.

Trong đó, Lương Văn Sinh được toàn bộ Đạo môn công nhận tài năng bói toán, cũng là người kế thừa danh hiệu Thiên Cơ Tử từ người của thế hệ trước.

Anh ta không chỉ am hiểu quá khứ và hiện tại, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, hiểu rõ thất tinh bát quái.

Lại còn có năng lực bói toán xuất sắc, với anh ta, hái lá để gieo quẻ cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Ngay cả chuyện “Dang tay tính cả thiên hạ” cũng không phải chuyện anh ta không làm được, đồng thời, còn có thể dự đoán số mệnh của người khác, với độ chính xác rất cao.

Nhưng mà người thế này, còn để cho đám Mắt Quỷ bắt đi…

Là do vận mệnh đã định sẵn như vậy, hay là do Thiên Cơ Tử cũng có lúc tính toán sai?

Tuy nhiên, những điều đó đều không quan trọng, giờ phút này, điều quan trọng nhất là, Thiên Cơ Tử không chỉ tính giúp tôi một quẻ mệnh, mà còn để lại mấy lời nhắc nhở quái gở.

Trừ Hồ Mỹ ra, những người còn lại cũng muốn nhìn mảnh giấy kia.

Dương Tuyết trực tiếp đi tới trước mặt tôi, nói:

“Ngoại trừ câu thơ vừa rồi, Thiên Cơ Tử còn nói gì với anh nữa không?”

“Anh cố nhớ cho kỹ đi.

Tôi từng nghe sư phụ tôi nói, lần trước tiền bối Long Tuyền tới xin Thiên Cơ Tử xem bói, anh ta còn đóng cửa không tiếp đấy!”

Tống Sơn Hà nắm chặt tay, trông dáng vẻ hình như đang hâm mộ tôi.

Lão Phong vốn là một tên lạnh lùng, thế mà lúc này cũng khá tò mò, còn nói với tôi hai chữ:

“Nói đi!”

“Đúng, nói đi, nói đi! Thiên Cơ Tử xem bói chuẩn lắm đấy, chúng tôi cũng giúp chú phân tích một chút, nói không chừng có thể nhìn thấu được vận mệnh của chú!”

Từ Lâm Tĩnh cũng nhiệt tình nói.

Thấy mọi người đều có hứng thú như thế, tôi cũng chẳng có gì phải giấu giếm.

Dù sao thì, tôi cũng chẳng thể xem hiểu được quẻ bói này.

Cho nên tôi nói với mọi người:

“Vừa rồi, Thiên Cơ Tử nói với tôi…

Tối hôm qua anh ta có tính cho tôi một quẻ, nói là quẻ thứ ba…”

Khi tôi vừa nói đến quẻ thứ ba, sắc mặt mọi người ở đây đều lập tức thay đổi.

Cả đám trợn trừng hai mắt, rõ ràng có chút không thể tin nổi.

Mọi người đều là người trong Đạo môn, Độc đạo trưởng – sư phụ của lão Phong của là người am hiểu về thuật bói toán.

Đối với quẻ thuật của Chu Dịch, có thể nói lão Phong biết nhiều hơn tôi.

Khi tôi nói ra quẻ thứ ba, trong lòng mọi người đều kinh ngạc không thôi, suy cho cùng thì đây cũng là một quẻ xấu có tiếng rồi.

“Thủy, Thủy - Lôi truân?”

Từ Lâm Tĩnh kinh ngạc.

Dương Tuyết cũng ngây ngẩn cả người, sắc mặt lão Phong cũng từ từ trầm xuống, hiển nhiên ai cũng thấy vận mệnh của tôi có chút trắc trở.

Chỉ có tên Smart Tống Sơn Hà này là ngây ra một lúc, sau đó bật cười “ha ha”:

“Mẹ kiếp, tôi đã nói rồi, bảo sao mấy ngày nay chúng ta lại xui như thế.

Hoá ra Đinh Phàm anh chính là một ngôi sao chổi!

Ha ha ha, Thủy- Lôi truân, cười chết tôi rồi, trăm năm khó gặp một lần đấy!”

Nghe Tống Sơn Hà cười, tôi cũng chỉ có thể trợn trắng mắt, không nói được gì.

Rốt cuộc thì từ quẻ bói trên cho thấy, tôi đúng thật là một ngôi sao chổi, làm chuyện gì cũng không thuận lợi.

Cuối cùng, Dương Tuyết phải quát Tống Sơn Hà một câu:

“Tống Sơn Hà, buồn cười như vậy sao?”

Tống Sơn Hà bị quát, lập tức câm miệng.

Rốt cuộc thì, tên Smart này rất nghe lời Dương Tuyết, chính là cái kiểu bảo sao nghe vậy.

Cùng lúc ấy, lão Phong cũng hỏi tôi:

“Trừ điều này ra, anh ta còn nói gì nữa không?”

Tôi thở dài, sau đó tiếp tục nói:

“Sau đó, anh ta trực tiếp giải thích về quẻ này: Gió thổi sợi tơ rối, lộn xộn gây ưu sầu.

Từ từ mọi chuyện suôn sẻ, dồn dập lại càng sầu thêm.

Bởi vì tôi nghe không hiểu, cho nên định hỏi anh ta có ý gì.

Kết quả, Thiên Cơ Tử liền đưa cho tôi một mảnh giấy, bên trên viết mấy chữ như thế này đây!”

Nói xong, tôi lại lôi mảnh giấy kia ra.

Mọi người nhận lấy, cẩn thận quan sát.

Chính là câu thơ kia:

Phá đắc tam thế cửu lãm nguyệt, dạ u phương đắc tự tại tâm.

Mọi người nhìn vài lần, lần này đến cả Tống Sơn Hà cũng bắt đầu suy ngẫm hẳn hoi, chứ không cười nhạo tôi nữa.

Bình Luận (0)
Comment