Quẻ bói trên chỉ là quẻ bói bình thường, còn câu thơ này hẳn là lời bình luận.
Nhưng mọi người đã suy nghĩ rất lâu, cũng không thể nào hiểu được.
Cụm từ “cửu lãm nguyệt” này thì còn có thể hiểu được, đó là nắm giữ đất trời trong tay.
Nói như vậy, đây chỉ là một câu thơ mô tả chí khí hào hùng thôi sao?
Thế còn “phá đắc tam thế” là cái quái gì?
Còn có câu cuối cùng “dạ u phương đắc tự tại tâm” nữa?
Từ mặt chữ mà đoán, chúng tôi vẫn miễn cưỡng lý giải được cụm từ “tự tại tâm”, thế nhưng “dạ u” lại là cái quỷ gì?
Văn hóa Hoa Hạ rộng lớn và sâu sắc vô cùng.
Đừng nói đến việc người ta chỉ có thể hiểu được mấy chữ, mà chỉ cần đặt sai một dấu chấm câu thôi, cũng đã có thể thay đổi ý nghĩa của cả một bài thơ.
Huống hồ, đây còn là lời bình cho quẻ mệnh của tôi.
Bởi vậy, trong lúc nhất thời, không ai có thể phân tích hoặc đưa ra phán đoán được.
Mọi người suy ngẫm trong chốc lát, cũng không có manh mối gì.
Tôi cũng chẳng buồn quan tâm, Thủy - Lôi truân thì Thủy - Lôi truân thôi!
Ngoại trừ đây là một thẻ xấu ra, còn có gì tồi tệ hơn nữa đâu?
Đến cả Âm phủ tôi còn xông vào một lần rồi, tôi còn quan tâm gì đến thứ này nữa?
Tôi tỏ vẻ bất chấp, không sao cả.
“Được rồi, mọi người cũng đừng để ý đến quẻ bói của tôi nữa.
Nói không chừng Thiên Cơ Tử đang chơi xỏ tôi đấy! Giờ chúng ta cùng bàn bạc về chuyện ở Thạch Lĩnh, để lát nữa lên đường thôi!”
Mọi người nghe tôi nói xong, cũng gật gật đầu.
Ngay sau đó, chúng tôi không thèm để ý tới quẻ mệnh gì đó nữa.
Nó có thể xấu đến mức nào được nữa chứ?
Hơn nữa, tôi vẫn luôn tự gánh vận mệnh của mình, nếu không cũng chẳng thể sống đến giờ này, đúng không?
Tuy rằng nhiều lần tôi rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, nhưng không phải đều có thể gặp dữ hóa lành đó sao!
Nghĩ vậy, trong lòng tôi cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngay sau đó, chúng tôi dồn hết sự chú ý vào Thạch Lĩnh.
Đêm nay, chúng tôi sẽ phải đối mặt với tên mua dầu xác do tà giáo Nhật Nguyệt cử tới…
******
Căn cứ vào những thông tin chúng tôi đang nắm giữ hiện tại…
Cái tên mua dầu xác do tà giáo Nhật Nguyệt phái tới sẽ xuất hiện ở cửa Thạch Lĩnh vào khoảng mười giờ tối nay.
Để có thêm nhiều thông tin về tà giáo Nhật Nguyệt hơn, chúng tôi dự định sẽ đến Thạch Lĩnh trước để mai phục.
Nếu có cơ hội, sẽ bắt sống người này.
Sau khi sắp xếp được kế hoạch sơ bộ, mấy người chúng tôi định rời khỏi nơi này.
Nhưng trước khi rời đi, tôi vẫn gọi điện thoại báo cho Ngô Huệ Huệ một tiếng.
Bởi vì cô ấy đang đóng phim ở đây, cho dù hôm qua có gặp phải chuyện bất trắc, nhưng hôm nay cô ấy vẫn phải rời khỏi khách sạn từ sớm.
Giả vờ nhưng không có việc gì mà tới phim trường.
Khi tôi gọi điện tới, cô ấy vẫn đang đọc lời thoại và trang điểm.
Nghe tin chúng tôi sắp rời đi, Ngô Huệ Huệ có chút không nỡ.
Nhưng hiện thực là như vậy, cô ấy muốn đóng phim, còn chúng tôi lại muốn trảm yêu trừ ma.
Trên vai mỗi người chúng tôi đều có chức trách và nhiệm vụ riêng.
Sau khi ngắt cuộc gọi, chúng tôi trực tiếp rời khỏi khách sạn.
Người quản lý khách sạn đã để ý tới chúng tôi từ lâu, lúc này trông thấy chúng tôi. sắp rời đi, ông ấy còn lịch sự tiễn chúng tôi tới tận cửa.
Cảm giác như người này đang tiễn ôn thần đi vậy.
Chúng tôi cũng không để ý tới ông ấy, sau khi rời khỏi khách sạn, chúng tôi gọi hai chiếc xe tới, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhìn vào bản đồ chỉ dẫn, tính ra thì Thạch Lĩnh cách nơi này cũng không quá xa, cùng lắm chỉ hơn 30 dặm (gần 50km).
Nhưng nghe tài xế taxi nói, thì nơi đó có hơi khó đi.
Nói chung là, chỉ có vài khách du lịch bụi mới đến đó.
Hoặc là mấy người đến dã ngoại cắm trại, tóm lại chỉ những người trải nghiệm cuộc sống hoang dã mới đến đó.
Người tài xế taxi nhìn thấy mấy người chúng tôi đều mang theo túi xách, đồ đạc.
Nên cho rằng chúng tôi là khách du lịch dạo, vì thế đã trò chuyện với chúng tôi về các phượt thủ…
Khi đến nơi, tài xế taxi chỉ vào một đỉnh núi cách đó không xa.
Ông ấy nói nơi đó chính là Thạch Lĩnh, bảo chúng tôi cứ đi dọc theo đường nhỏ là tới.
Trả tiền và nói lời cảm ơn xong, chúng tôi liền xuống xe.
Sau khi xuống xe, chúng tôi đánh giá xung quanh một lượt.
Nói ra thì, nơi này đúng là hẻo lánh, xa xôi.
Dưới chân chúng tôi là con đường lầy lội, nếu trời đổ mưa, e là không có chiếc ô tô nào có thể đi vào được.
Bốn phía xung quanh càng thêm vắng vẻ, ngoại trừ một ít rác màu trắng, chẳng có một bóng người nào cả.
Sau khi mọi người xác định được phương hướng, chúng tôi bắt đầu bước về phía trước.
Dọc theo đường đi, mọi người đều có vẻ rất cẩn thận.
Bởi vì chúng tôi không biết, ở gần đây liệu có tên tay sai nào của đám tà giáo Nhật Nguyệt hay không.
Mấy tên yêu đạo kia lại chọn chỗ quái quỷ này làm địa điểm giao dịch.
Vì thế, có khả năng cao, bọn chúng cũng sinh sống ở gần nơi này.
Chúng tôi đi dọc theo đường nhỏ, không ngừng tiến về phía trước.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến địa điểm được tài xế taxi chỉ, đó là một sườn núi đá.
Chung quanh không có mấy cây cối, trơ trụi.
Nhưng quan sát một lượt, tôi đoán nơi này hẳn chính là địa điểm giao dịch.
Xác định được vị trí xong, mọi người liền chuẩn bị ẩn nấp.
Cuối cùng, chúng tôi tìm thấy một kẽ đá tương đối rộng gần đó, với một số cây bụi mọc xung quanh, có thể miễn cưỡng làm nơi ẩn nấp.
Lúc này, mọi người ngồi xổm trong kẽ đá, yên lặng chờ đợi.