Nhìn thời gian, bây giờ mới là giữa buổi trưa.
Cách thời gian giao dịch còn mười mấy tiếng đồng hồ nữa.
Nếu không phải bất đắc dĩ, thì mọi người cũng không dám tuỳ ý đi ra ngoài.
Trên đường đi, chúng tôi cũng chỉ ăn được chút bánh quy và uống chút nước khoáng, thời gian còn lại, hoặc là nhắm mắt thư giãn hoặc là quan sát xung quanh.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rất nhanh đã tới buổi tối.
Mọi người đều cảm thấy khó chịu khi trốn trong kẽ đá này trong thời gian lâu như vậy.
Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là tới 10 giờ tối rồi.
Tống Sơn Hà nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy bóng người nào.
Anh ta không khỏi phàn nàn:
“Mẹ nó, sắp 10h rồi, sao còn chưa tới nữa? Ông đây đã ngồi đến tê hết cả chân rồi!”
Nói xong, tên nhãi này còn lười nhác vươn vai một cái.
Cuối cùng, tôi phải vươn tay tóm lấy cánh tay của anh ta, đồng thời nói nhỏ:
“Tới rồi!”
Giọng nói của tôi vừa vang lên, những người còn lại lập tức khẩn trương hẳn lên.
Cùng lúc đó, tôi chỉ về phía khu rừng dưới chân núi.
Chỉ thấy, khu rừng dưới chân núi Thạch Lĩnh, rõ ràng có mấy điểm sáng yếu ớt lóe lên.
Nếu nhìn kỹ hơn, còn có thể nhìn thấy được vài bóng đen.
Mọi người thấy vậy, sắc mặt đều tối sầm.
Chờ đợi hơn mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn chúng cũng tới rồi.
Khi những bóng đen và đốm sáng đến gần, ánh trăng chiếu lên người bọn chúng, chúng tôi nhìn thấy có tất thảy năm bóng người.
Những đốm sáng lập loè đó rõ ràng là đôi mắt của chúng.
Phải biết rằng, mắt con người không thể phát sáng vào ban đêm, chỉ có mắt dã thú mới có thể phát sáng được như thế.
Nhưng đám giáo đồ của tà giáo Nhật Nguyệt thì lại là ngoại lệ.
Bởi vì bọn chúng hấp thu Yêu Năng, bản thân chúng sẽ trải qua ba đoạn yêu hoá (ba giai đoạn hoá yêu), biến thành hình dạng người không ra người, yêu không ra yêu.
Cho nên, đôi mắt của chúng không còn là mắt của con người theo đúng nghĩa nữa, nên chúng cũng có thể phát ra ánh sáng.
Thông qua điểm này, chúng tôi có thể chắc chắn được một điều.
Năm người này, chính là giáo đồ của tà giáo Nhật Nguyệt.
Chúng tôi lẳng lặng chờ đợi, ước chừng năm phút sau, những người này đã lên được đỉnh núi.
Để có thể nhìn rõ ràng hơn, tất cả chúng tôi đều mở Thiên Nhãn ra.
Dưới sự giúp đỡ của Thiên Nhãn, dáng vẻ của những người kia đã hiện lên rõ ràng.
Năm người này đều mặc đạo bào có hoa văn của tà giáo Nhật Nguyệt, trong đó, có bốn người đã có dấu vết hoá yêu.
Bởi vì, bên ngoài cơ thể của chúng rõ ràng đã xuất hiện lông và vảy.
Trong đó, có một người thậm chí còn có đuôi chuột màu nâu xám, không có lông và thon nhỏ.
Còn người cuối cùng kia thì tôi nhìn không rõ.
Bởi vì đối phương mặc áo choàng đen, chỉ để lộ ra hai con mắt sáng ngời.
Chúng liếc nhìn xung quanh, sau đó, chúng tôi nghe thấy một người đàn ông có vảy rắn nói với người đàn ông mặc áo choàng đen nọ:
“Thánh Tôn, bọn họ hẳn là còn chưa tới!”
Nghe đến đây, tôi và lão Phong vô thức liếc nhìn nhau một cái.
Thánh Tôn?
Trong tà giáo Nhật Nguyệt, chúng tôi chỉ biết có một tên “Nhật Nguyệt Thánh Tôn” thôi.
Lúc trước, tên này đã bị Hồ Lục Gia và những người khác đả thương, sau đó ông ta và mấy tên yêu đồ đã trốn khỏi miếu Thành Hoàng rời khỏi thị trấn của chúng tôi.
Nếu không phải cuối cùng chúng ngồi thuyền chạy thoát, thì đã chết trong tay chúng tôi rồi.
Cũng không biết tên được gọi “Thánh Tôn” đang ở trước mắt chúng tôi này, liệu có phải là tên Nhật Nguyệt Thánh Tôn mà lúc trước chúng tôi đã chạm trán hay không…
Tiếp theo đó, liền thấy tên áo đen kia gật đầu, cất giọng khàn khàn nói:
“Chờ lấy được dầu xác, hãy giết bọn họ ngay!”
Tên vảy rắn nghe xong, trực tiếp gật đầu:
“Vâng!”
Nói xong, mấy người nọ đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Nhưng lòng tôi lại không khỏi vang lên một tiếng “lộp bộp”.
Giọng nói vừa rồi, rõ ràng chính là tên Nhật Nguyệt Thánh Tôn lần trước đã vượt sông trốn thoát kia.
Đó chính là một tên yêu đạo đã hoá báo, đầu ông ta đã hoá thành đầu báo.
Lúc trước, tu vi của ông ta tương đối cao, hẳn là ở cảnh giới Đạo Quân.
Đã một, hai năm trôi qua, cũng không biết hiện tại thực lực của ông ta thế nào rồi.
Nghĩ đến đây, tôi và lão Phong rụt đầu lại, ra hiệu cho những người còn lại rút lui.
Mọi người mới vừa trở lại trong khe đá, lão Phong đã nói với tôi:
“Lão Đinh, người này hình như chính là tên yêu đạo đã chạy thoát lúc trước…”
Tôi lập tức gật đầu:
“Hẳn chính là ông ta, lúc trước tu vi của tên này đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân.
Hiện tại, chỉ sợ là đã tăng lên!”
Vừa dứt lời, Tống Sơn Hà liền trả lời một câu:
“Sợ cái quái gì, chúng ta đều đã đạt tới tu vi Đạo Quân.
Bản thân anh cũng đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương rồi.
Chúng ta liên thủ lại, còn sợ không đối phó được ông ta hay sao?
Còn mấy tên lâu la ở xung quanh kia, nhìn dáng vẻ đều là lũ gà mờ (cùi bắp).
Theo tôi thấy, chúng ta cứ từ từ tiếp cận cả hai phía, rồi lén lút tấn công.
Bảo đảm một kích ăn ngay.
Còn cái tên chó má được gọi là Thánh Tôn kia, nếu bắt được ông ta thì chắc chắn sẽ biết được không ít tình báo về tà giáo Nhật Nguyệt …”
Thấy Tống Sơn Hà nói như thế, tôi chỉ thản nhiên cười.
Anh ta nói vậy cũng không sai, hôm nay chúng tôi tới đây chính là vì tên chó má kia, còn sợ cái gì chứ?
******
Tống Sơn Hà là một người chính nghĩa, ghét cái ác như kẻ thù.
Nhưng anh ta lại là người bốc đồng, chẳng bao giờ nghĩ đến hậu quả.