Giờ phút này, nghe anh ta nói thế, tôi cũng thấy có lý.
Tu vi của tất cả chúng tôi đều đạt từ cảnh giới Đạo Quân trở lên, còn sợ gì tên kia?
Nghĩ nhiều như vậy, có ích lợi gì?
Biện pháp mà Tống Sơn Hà nói ra lúc này, kỳ thật chính là biện pháp tốt nhất.
Nếu không chúng tôi còn có cách nào khác nữa đây?
Chẳng lẽ cứ mãi ẩn núp thế này, hay là để mặc cho đối phương rời đi.
Hiển nhiên, đây đều không phải là điều chúng tôi muốn.
Bởi vậy, tôi và mọi người liếc mắt nhìn nhau, lúc sau, tất cả đều khẽ gật đầu.
Tất cả đều đồng ý với lời của Tống Sơn Hà, cho nên tôi đã nói với mọi người:
“Một khi đã như vậy, chúng ta cứ dựa theo lời Tống Sơn Hà mà làm.
Tên khốn này có chút thù hận với chúng tôi.
Như vậy, lát nữa, tôi và lão Phong sẽ tấn công từ chính diện để thu hút sự chú ý của bọn chúng.
Hồ Mỹ, Dương Tuyết, hai người ẩn núp ở bên trái.
Chờ chúng tôi đánh lên, các cô tấn công từ phía bên trái.
Tống Sơn Hà, Từ Lâm Tĩnh, hai người vòng từ phía sau.
Chờ khi cơ hội tới, thì dùng một đòn giết chết tên yêu đạo kia!”
Vì nhân số có hạn, nên hiện tại tôi chỉ đành phân công như vậy.
Mọi người nghe tôi nói xong, đều không có ý kiến gì cả.
Sau đó lần lượt gật đầu:
“Yên tâm, lát nữa tôi nhất định có thể giết chết được tên yêu đạo này!”
Trông dáng vẻ Tống Sơn Hà tràn đầy tự tin.
Những người còn lại đều rậm rãi rút thanh kiếm gỗ đào đeo bên người ra, rồi bắt đầu hành động.
Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, tôi và lão Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu.
Sau đó, liền thấy hai người chúng tôi bò ra từ trong khe đá.
Chúng tôi đi về phía trước vài bước, rồi chui ra khỏi bụi cây thấp bé.
Lập tức xuất hiện trước mặt mấy tên yêu đạo của tà giáo Nhật Nguyệt.
Những tên yêu đạo này cũng nhanh chóng chú ý tới chúng tôi, ngay khi hai người chúng tôi vừa chui ra khỏi lùm cây nhỏ.
Con ngươi của tên Nhật Nguyệt Thánh Tôn nọ rõ ràng đã giãn ra.
Bốn tên yêu đạo còn lại thấy tôi và lão Phong là những người xa lạ, trong tay còn cầm vũ khí.
Chúng đồng loạt bước lên phía trước một bước, đứng chắn trước người tên Nhật Nguyệt Thánh Tôn kia.
Cùng lúc ấy, bốn người Dương Tuyết, Hồ Mỹ, Từ Lâm Tĩnh cùng với Tống Sơn Hà đã lặng lẽ hành động.
Họ lặng lẽ di chuyển sang hai bên.
Còn chưa chờ hai người chúng tôi mở miệng, tên yêu đạo có vảy rắn trên người kia đã mở miệng nói:
“Chúng mày là ai?”
Vừa nói, chiếc lưỡi rắn của gã còn phun ra, tạo ra những tiếng “xì xì”.
Những tên yêu đạo còn lại cũng bắt đầu bày ra tư thế sẵn sàng tấn công tôi và lão Phong.
Nhưng tôi và lão Phong cũng không vội vã ra tay, chỉ lạnh lùng đáp trả một câu:
“Chúng tao là người muốn giết chết chúng mày!”
“Ngông cuồng…”
Tên yêu đạo có chiếc đuôi chuột kia mở miệng, định xông lên tấn công.
Nhưng tên Nhật Nguyệt Thánh Tôn mặc áo bào màu đen kia lại đột nhiên chen lời, ông ta nói:
“Từ từ đã!”
“Thánh Tôn, cứ để đệ tử giết chết mấy tên ngôn cuồng này!”
Tên yêu đạo đuôi chuột kia chắp tay, lễ phép nói.
Ngay lúc này, tên Nhật Nguyệt Thánh Tôn kia lại tháo chiếc mũ trên đầu xuống.
Thình lình để lộ ra một cái đầu báo đen tròn với đôi tai nhỏ.
Đôi mắt lóe lên ánh sáng tăm tối, ông ta nhìn chúng tôi chăm chú, trong miệng ông ta bỗng nhiên phát ra tiếng cười “ha hả”.
Sau đó, ông ta bước lên một bước, rồi nói với tôi và lão Phong:
“Không ngờ tới! Ở nơi thế này, mà còn có thể gặp được kẻ thù cũ!”
“Đúng vậy! Chúng tao cũng không ngờ tới!”
Tôi lạnh lùng nói.
Nhưng theo bản năng, tôi vẫn chú ý tới mấy người Dương Tuyết, xem họ đã tiến vào vị trí hay chưa.
Tuy nhiên, đám yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt lại chưa phát hiện ra.
Nhật Nguyệt Thánh Tôn vẫn còn cười, sau đó lại nói:
“Nếu chúng mày đã ở chỗ này, vậy thì e rằng ba tên bán dầu kia sẽ không tới được rồi!”
“Không sai, chúng đã bị chúng tao giết rồi!”
Lão Phong trả lời rất dứt khoát, trong đôi mắt của cậu ấy dường như có ngọn lửa sắp phun ra.
Nhật Nguyệt Thánh Tôn nghe đến đó, hơi nhíu mày.
Nhưng ông ta vẫn cất tiếng cười lạnh lùng:
“Nếu chúng mày đã giết chết bọn họ, vậy thì đêm nay, chúng mày cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Vừa dứt lời, cả người tên yêu đạo đầu báo này bỗng nhiên lóe lên.
Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng Yêu Năng xuất hiện.
Loại khí tức vô cùng đặc biệt này, khác hoàn toàn với đạo khí hay yêu khí.
Hoặc là nói, đó là một loại khí tức đặc biệt do hai loại khí kia hợp lại mà thành.
Sau khi tên yêu đạo đầu báo phóng Yêu Năng ra, bốn gã yêu đồ còn lại cũng lần lượt vận tà công, kích thích sức mạnh của Yêu Năng.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy trên da đối phương bắt đầu mọc ra rất nhiều vảy rắn.
Vốn dĩ trên người gã cũng có mấy miếng vảy thưa thớt, nhưng lúc này, đám vảy kia đã phát triển không ngừng, đôi mắt của gã càng ngày càng giống mắt rắn.
Một mặt khác, hai tay hai chân của tên yêu đồ đuôi chuột kia cũng nhanh chóng xuất hiện dị biến.
Những ngón tay nhanh chóng biến thành những móng vuốt chuột thon dài, trên da gã được bao phủ bởi một lớp lông chuột màu xám.
Đôi giày gã đang đi cũng bị móng vuốt mọc ra đâm thủng, để lộ những chiếc vuốt chuột gớm ghiếc.
Hai gã yêu đồ khác, một tên là gà, một tên là gấu.
Vốn bọn chúng không có được yêu nguyên của súc vật, nhưng lúc này cũng bị ảnh hưởng từ Yêu Năng và lần lượt hoá thú.
Trên người chúng cũng lần lượt hiện ra những dấu vết của động vật, còn chất chứa một chút tập tính của loài thú.