Từ trong khí tức mà bọn chúng phóng ra, chúng tôi có thể xác định được tu vi của bọn chúng.
Trông số bốn tên yêu đồ nọ, có ba tên đã đạt tới cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong.
Tên yêu đồ vảy rắn kia thì có tu vi cao hơn, đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân đỉnh phong.
Nhưng kỳ lạ nhất chính là tên yêu đồ đầu báo được gọi là Nhật Nguyệt Thánh Tôn kia.
Vậy mà tu vi của ông ta vẫn chẳng khác gì lúc trước, chẳng tăng lên chút nào, vẫn ở cảnh giới Đạo Quân trung kỳ.
Chút tu vi này, còn không cao bằng một tên yêu đồ bình thường.
Thế mà ông ta lại được gọi là “Thánh Tôn”, thật đúng là không thể hiểu nổi.
Nhưng mà nếu đối phương chỉ có chút năng lực như vậy cũng là chuyện tốt.
Đêm nay chúng tôi sẽ có cơ hội áp đảo chúng mà không gặp phải nhiều khó khăn.
Tôi nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện ra những người còn lại đã vào vị trí, chỉ còn chờ hai người chúng tôi phát động tấn công nữa mà thôi.
“Một đám súc vật!”
Lão Phong lạnh lùng quát, cố gắng nâng cao tông giọng của mình.
Chỉ trong chớp mắt, tu vi cảnh giới Đạo Quân lập tức phóng ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, tên yêu đạo vảy rắn đứng đối diện chúng tôi đột nhiên hét lên:
“Giết chết bọn chúng!”
Lời vừa nói ra, tên yêu đồ hình gấu thình lình rống lên một tiếng, như tiếng rống của gấu đen.
Gã cũng là người đầu tiên lao lên. Thấy thế, lão Phong cũng chạy lên “nghênh đón”.
Mà tôi, càng không dám chậm trễ.
Tôi cũng lao ra ngay lập tức, chỉ là tạm thời tôi chưa thể để lộ ra tu vi thực sự của mình.
Tôi chỉ thi triển tu vi đến cảnh giới Đạo Quân trung kỳ, như vậy có thể đánh lừa được đám yêu đạo.
Vì tôi lo, nếu mình trực tiếp mở ra cảnh giới Đạo Vương, chẳng may doạ mấy tên yêu đồ này hoảng sợ mà bỏ chạy mất, vậy thì sẽ rất khó tóm lại.
Trong nháy mắt, tôi và lão Phong đã lao vào vòng chiến đấu.
Kể từ khi Độc đạo trưởng mất, lửa giận trong lòng lão Phong luôn luôn rực cháy.
Hôm nay, cuối cùng cũng gặp được đám yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt, cậu ấy cũng có cơ hội để bộc lộ hết ra.
Tên yêu đồ có dáng vẻ của một con gấu đen kia nhìn có vẻ là kẻ da dày thịt béo, nhưng vừa mới đối mặt đã bị lão Phong đạp trúng một cái.
Tôi cũng nhanh chóng đón đầu tên “người gà”, đâm ra một nhát kiếm.
“Bá” một tiếng, tên yêu đạo trông giống con gà kia đã bị một kiếm của tôi đâm trúng, lông gà bay tứ tung.
Không có cách nào khác, sự chênh lệch của tôi và tên này thực sự quá lớn.
Ở trong mắt tôi, dù gã đã đạt tới cảnh giới Đạo Sư, nhưng tôi vẫn chém gã chẳng khác gì chém rau.
Trận chiến vừa bắt đầu, đã có một tên yêu đồ bị giết chết.
Điều này làm cho sắc mặt của tên Nhật Nguyệt Thánh Tôn có chút khó coi, nhưng ông ta thấy tu vi của tôi chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Quân trung kỳ, cũng không nghĩ nhiều.
Trong miệng ông ta chỉ phát ra một tiếng hừ lạnh, rồi đột nhiên lao lên.
Nhưng tên khốn này nào ngờ được, ông ta chỉ vừa nhúc nhích, khoé miệng tôi đã hiện ra một nụ cười lạnh lùng.
Tao chỉ sợ mày không dám động mà thôi.
Nhưng chỉ cần mày dám tiến lại đây, thì sẽ hoàn toàn rơi vào vòng vây của chúng tao, đến lúc đó, tao xem mày còn có thể trốn đi đâu…
******
Thấy tên yêu đạo đầu báo này đột nhiên gia nhập vào vòng chiến đấu, tôi cực kỳ vui mừng.
Đúng, chính là giờ khắc này đây.
Tôi dùng một kiếm quét qua tên yêu đồ vảy rắn kia, nếu không phải vì lớp vảy của tên này quá cứng, thì một kiếm này của tôi nhất định sẽ giết được gã.
Nhưng tôi cũng không để ý, chỉ tập trung ánh mắt lên người tên Nhật Nguyệt Thánh Tôn, tên yêu đạo đầu báo kia.
Tôi nhìn ông ta chăm chú, lạnh lùng nói:
“Mày chết chắc rồi!”
Nói xong, tôi lao lên đón đầu ông ta.
Tên yêu đạo đầu báo kia căn bản không để ý đến lời nói của tôi, chỉ cười lạnh mà đáp lại:
“Thằng nhãi ranh, chỉ với chút đạo hạnh này của mày mà còn đòi giết tao ư?”
Nói xong, ông ta đột nhiên giáng bộ móng vuốt của mình xuống.
Bởi vì Yên Năng của tên này là “Báo”, cho nên tốc độ của ông ta cực nhanh.
Xét về mặt tốc độ, ông ta hoàn toàn có thể sánh ngang với cao thủ có tu vi Đạo Quân đỉnh phong.
Nếu tu vi của tôi thực sự chỉ đạt tới cảnh giới Đạo Quân, thì thực sự không phải là đối thủ của ông ta.
Nhưng trên thực tế, ông ta đã trở thành miếng thịt trên thớt rồi.
Tôi nhanh chóng né tránh, lạnh lùng nhìn ông ta, nói:
“Đến lượt tao rồi!”
Vừa dứt lời, tôi thình lình thể hiện ra hết đạo hạnh của mình.
Khoảnh khắc này, tôi phô bày hết thực lực của mình, một luồng khí tức mạnh mẽ, cuồn cuộn trào ra.
Uy áp của tu vi cấp Đạo Vương trực tiếp bao trùm lên mỗi một tên yêu đạo.
Trong đám yêu đồ này, tên có tu vi cao nhất thì cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Quân trung kỳ mà thôi.
Giờ phút này, cảm nhận được khí tức đạt tới cảnh giới Đạo Vương toả ra từ người tôi, chúng không khỏi sửng sốt.
Ngay sau đó, tim chúng đập lên liên hồi, thầm kêu không tốt rồi.
Tên yêu đạo đầu báo bị dọa sợ đến mức lùi vội lại phía sau:
“Mày, thế mà, thế mà mày đã đạt tới cảnh giới Đạo, Đạo Vương?”
“Hừ, bây giờ biết thì cũng đã muộn rồi.”
Lúc này, tôi đã nắm chặt kiếm Thái Nguyên, lao về phía tên yêu đạo đầu báo kia, hòng giết chết ông ta.
Mặt tên yêu đạo đầu báo đại biến, tu vi của ông ta chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Quân trung kỳ mà thôi, sao có thể đối đầu với một người đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương?