Thế này không phải là tự chui đầu vào chỗ chết là gì?
Tên yêu đạo đầu báo liên tục lùi về phía sau, muốn xoay người bỏ chạy.
Ba gã yêu đồ đầu rắn, thân gấu, đuôi chuột, lần lượt xông tới.
Trong đó, có một tên hét lớn lên:
“Thánh Tôn, đi mau!”
“Thánh Tôn, để đệ tử ngăn cản bọn chúng!”
Tên có thân gấu kia gầm lên một tiếng, thúc giục Yêu Năng căn nguyên, mở ra yêu hoá giai đoạn hai.
Theo sau một tiếng gấu gầm kia, toàn thân tên yêu đồ mình gấu đột nhiên lớn lên.
Lông tóc toàn thân gã dựng ngược hết lên, trong nháy mắt, gã đã hoá thành một con gấu đen khổng lồ cao tới tận hai mét.
Mỗi một lần gã thở ra, đều phả ra một khói trắng.
Nhìn qua có vẻ gã rất hùng hổ, rất đáng sợ.
Nhưng đối với chúng tôi mà nói, mức độ này vẫn chưa đủ nhìn đâu.
Chưa chờ tôi kịp ra tay, đã nghe thấy tiếng hét của lão Phong đột nhiên vang lên:
“Bách Hoa Ấn, sắc!”
Trong nháy mắt, một ánh sáng trắng bắn ra.
Một tiếng nổ “Phanh” vang lên, bí thuật Bách Hoa Ấn của lão Phong đã trực tiếp bắn thẳng vào giữa ngực của tên yêu đồ mình gấu kia.
Tên yêu đồ kia hét thảm một tiếng, ngã thẳng xuống đất, không thể dậy nổi.
Máu thịt nát bấy, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Toàn thân gã không ngừng run rẩy, hiển nhiên là gã đã bị chấn thương nghiêm trọng.
“Hắc Hùng (gấu đen)!”
“Anh Hùng!”
Hai gã yêu đồ còn lại thấy tên yêu đồ mình gấu bị đánh ngã, vô cùng tức giận.
Sau đó chúng đồng loạt xông về phía hai người chúng tôi, cũng lần lượt kích hoạt yêu hoá giai đoạn hai.
Yêu Năng bị thúc giục, trong khi hành động, cơ thể bọn chúng không ngừng xảy ra biến dị.
Tên yêu đạo đuôi chuột trực tiếp biến thành dáng vẻ của một con chuột lớn có hình người.
Tên còn lại cũng đã lắc mình biến thành dáng vẻ nửa người nửa rắn.
Dáng vẻ của bọn chúng thật đúng là chẳng ra cái gì, nhìn qua chẳng khác gì quái vật cả.
Tuy nhiên, sức chiến đấu của bọn chúng lại được tăng cao hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa, ánh mắt của bọn chúng cũng dính chặt lên người tôi và lão Phong, như thể muốn đánh đến mức kẻ sống người chết mới thôi.
Chúng làm vậy là vì để tranh thủ thời gian cho tên yêu đạo đầu báo chạy trốn…
Kế hoạch của đám yêu đạo này đúng là không tồi, nhưng cho dù chúng có tính toán thế nào, cũng đã tính sai một bước rồi.
Nơi này, ngoại trừ tôi và lão Phong ra, còn có những người khác đang ẩn náu quanh đây.
Bây giờ, đã đến lúc mấy người Dương Tuyết phải hành động.
Không cần tôi và lão Phong phát tín hiệu, Dương Tuyết cùng Hồ Mỹ đã lao ra đầu tiên.
Hai người họ giống như hai chiếc bóng đen, đột nhiên nhảy ra từ sau tảng đá bên trái.
Đạo khí cùng yêu khí, nháy mắt đã xông tới.
“Yêu đạo, chịu chết đi!”
Dương Tuyết gầm nhẹ một tiếng, nhằm thẳng về phía tên yêu đạo đầu báo đang chuẩn bị chạy trốn.
Hồ Mỹ đã hóa ra móng vuốt hồ ly, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay mà bổ móng vuốt tới.
Sắc mặt tên yêu đạo đầu báo lại thay đổi, vội vàng chống cự.
Kết quả, trên cánh tay ông ta đã xuất hiện mấy vết cắt, máu tươi chảy ra ròng ròng.
Nhưng ông ta không có thời gian để ý tới vết thương, lùi lại phía sau, trực tiếp quỳ rạp xuống, bốn chi dính chặt trên đất.
Ông ta đang chuẩn bị sử dụng phương pháp chạy của loài báo, để hoá giải mối nguy hiểm hiện tại.
Nhưng tên này lại một lần nữa làm việc vô ích, bởi vì trong khoảnh khắc ông ta lùi lại…
Tống Sơn Hà cùng Từ Lâm Tĩnh đang trốn ở một bên khác cũng đột nhiên lao ra.
Tên Smart Tống Sơn Hà này càng hưng phấn nói:
“Thằng súc vật, mày đã chui đầu vào lưới rồi!”
Nói xong, anh ta tung ra một cước.
Một cước này của anh ta đã khiến tên yêu đạo đầu báo ngã trên mặt đất, trông dáng vẻ vô cùng chật vật.
“Thánh Tôn!”
“Đáng chết!”
Hai tên yêu đồ đang đối đầu với tôi và lão Phong đều lần lượt gầm lên, muốn lao ra bảo vệ tên Thánh Tôn kia.
Nhưng sao tôi và lão Phong có thể để cho chúng thoả được ước nguyện chứ?
Lão Phong càng không có chút nể tình nào, lập tức rút Âm Dương Bảo Kính ra.
Phải biết rằng trong tình huống bình thường lão Phong sẽ không bao giờ đụng đến món pháp bảo này cả, dường như nó đã trở thành vật kỷ niệm của cậu ấy với Độc đạo trưởng.
Có thể tưởng tượng được, đối với lão Phong, mối thù của Độc đạo trưởng quan trọng tới mức nào.
Trong nháy mắt, Âm Dương Bảo Kính được kích hoạt, một chùm ánh sáng phóng ra, trực tiếp chiếu thẳng vào người tên yêu đồ đuôi chuột.
Ngay sau đó, tại vị trí bị ánh sáng của bảo kính chiếu vào…
Một tiếng nổ “phanh” vang trời xuất hiện, trên người của tên đuôi chuột đã xuất hiện một lỗ thủng.
Tên yêu đạo đuôi chuột hét lên đau đớn, nhưng trước khi gã kịp định thần lại, tôi đã xuất hiện bên cạnh gã.
“Lão Thử, cẩn thận!”
Tên yêu đạo vảy rắn hét lên, nhắc nhở đồng bọn của mình, nhưng đã muộn rồi.
Bởi vì Linh Đao của tôi đã đâm tới.
“Roẹt” một tiếng, Linh Đao xuyên qua lớp da dày, đâm thẳng vào cổ của gã.
Toàn thân tên yêu đạo đuôi chuột kia run lên, gã lập tức cảm nhận được Yêu Năng trong người mình bị rút đi, đầu óc của gã cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Sau khi giết chết tên kia bằng một đòn, tôi rút Linh Đao ra.
Tên yêu đạo đuôi chuột lập tức mất đi ý thức, “bịch” một tiếng, ngã thẳng trên mặt đất.
Tên yêu đồ vảy rắn còn lại, lúc này lao về phía tôi như phát điên.
Nhưng chút thực lực này của gã lại chẳng là gì trong mắt tôi.
Người tôi chợt lóe, dường như tôi lập tức biến mất trước mắt gã.
Chờ đến khi gã nhìn thấy tôi lần nữa, đã cảm nhận được một tia sáng trên cổ mình.