Cho dù gã có vảy rắn bảo vệ, nhưng lúc này cũng không thể cứu được sinh mệnh của gã.
Máu tươi bắn ra tung toé, tên yêu đạo vảy rắn vội che cổ mình lại theo bản năng, phát ra tiếng nói khàn khàn:
“Mày, mày…”
Kết quả, gã chỉ kịp nói ra một chữ này, máu tươi đã lập tức chảy ra từ miệng và mũi của gã.
Thân thể gã mềm nhũn, sau đó ngã xuống mặt đất.
Nằm trên mặt đất, gã cố giãy giụa vài cái, còn muốn vùng dậy.
Tên này hung dữ trừng mắt với tôi, bàn tay toàn máu còn cố chộp lấy tôi.
Trong lòng gã tràn ngập oán hận và không cam lòng, nhưng đáng tiếc, gã đã không còn cách nào thay đổi được tất cả những điều này.
Cuối cùng, cơ thể gã run lên vài lần, rồi chết…
Đảo mắt một cái, bốn gã yêu đạo đã bị giết chết, còn tên Nhật Nguyệt Thánh Tôn lại càng chật vật hơn.
Ông ta từ từ bò dậy khỏi mặt đất, nhưng lại phát hiện ra bản thân đã bị chúng tôi bao vây, ông ta chẳng còn đường nào trốn thoát.
Mà bốn tên yêu đồ mà ông ta đưa tới cũng đã bị giết chết ngay tại chỗ.
Thân là Nhật Nguyệt Thánh Tôn, ông ta có địa vị rất cao trong tà giáo Nhật Nguyệt, đối mặt với sáu người chúng tôi…
Hôm nay, ông ta đã được định sẵn là không thể rời khỏi nơi này…
*****
Lúc này, chúng tôi đã bao vây quanh tên yêu đạo đầu báo của tà giáo Nhật Nguyệt này.
Bây giờ, ông ta có mọc cánh cũng không bay nổi.
Nhưng tên yêu đạo đầu báo lại nhìn chúng tôi, trên mặt ông lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Ông ta nhìn chung quanh, trong hai mắt tràn đầy sự oán độc và phẫn nộ, không mảy may có chút sợ hãi nào.
“Không ngờ tới, tu vi của chúng mày lại có thể đột phá nhanh như vậy.
Nếu không phải yêu đan mới của bổn tọa còn chưa luyện thành, bổn tọa sẽ không rơi vào tay chúng mày…”
Giọng nói của yêu đạo này mang theo sự lạnh lùng, ông ta nhìn chúng tôi chằm chằm.
Tôi chỉ liếc nhìn ông ta một cái, mặt không có biểu cảm gì cả.
Sau đó, tôi nói:
“Đừng nói nhảm nữa, nói cho tao biết vị trí của mấy cứ điểm và trụ sở chính của tà giáo Nhật Nguyệt của chúng mày đi.”
“Ha ha ha, mày cho rằng bổn tọa sẽ nói sao?”
Tuy tên yêu đạo này đã lâm vào đường cùng, nhưng ông ta vẫn chẳng có chút sợ hãi nào cả.
Xem ra xương của tên khốn này cũng cứng đấy.
Vì thế, tôi đã nghĩ tới việc bắt tên này lại.
Rồi thẩm vấn ông ta giống như Lâu Nguyệt, nếu không thể hỏi ra, thì cứ đưa thẳng ông ta tới chỗ Đạo Minh.
Đã rơi vào tay Đạo Minh rồi, tự khắc sẽ có người lợi hại hơn tới ép cung.
Sau khi ý tưởng này xuất hiện, tôi hừ lạnh một tiếng, đang định ra tay.
Nhưng nào ngờ, ngay vào lúc này, tên yêu đạo đầu báo đã gầm lên một tiếng.
“Ngao!”
Âm thanh này cực lớn, vang vọng khắp núi rừng.
Sau tiếng gầm thô bạo này, ông ta giẫm hai chân xuống đất.
Ông ta há to miệng, để lộ ra hàm răng sắc bén trong miệng.
Sau đó ông ta lao về phía tôi, rất nhanh.
Hiển nhiên, tên này đang muốn quyết tử với tôi một phen.
Tuy nhiên thực lực giữa hai bên quá chênh lệch, khiến cho ông ta không có cơ hội này.
Người tôi chợt lóe lên, nhanh chóng né tránh.
Không chờ tên yêu đạo kia kịp phản ứng, tôi đã tung ra một quyền.
Nện thẳng vào sườn trái của yêu đạo.
“Rắc” một tiếng, xương cốt của ông ta lập tức bị đấm gãy.
Một tiếng “a” thảm thiết bật ra khỏi miệng ông ta, cả người ông ta bay lên cao.
Cuối cùng, quay cuồng vài cái, rồi ngã “bộp” trên mặt đất, sau một lúc người ông ta mới dừng lại.
Tuy nhiên, không chờ ông ta kịp hồi phục tinh thần, Tống Sơn Hà cùng lão Phong đã đột nhiên lao tới.
Sau đó hai kiếm cùng đâm ra, trực tiếp dừng trên cổ đối phương.
Chỉ cần hai người bọn họ muốn thì có thể giết chết tên yêu đạo đầu báo này ngay lập tức.
Tên yêu đạo kia ăn đau, nhưng vẫn cố cắn chặt răng, lúc này nhất quyết không kêu lên một câu.
Hiện giờ cổ ông ta đã bị kiếm kề bên.
Ông ta không dám lộn xộn, chỉ chăm chú nhìn chúng tôi:
“Mày, chúng mày…
Chúng mày thắng rồi, giết, giết tao đi!”
Tống Sơn Hà ở một bên lại cười “Ha hả” hai tiếng:
“Thằng súc vật, giết mày cũng chẳng khác nào giết một con chó.
Mày đã quên câu hỏi lúc nãy rồi sao?
Căn cứ và trụ sở chính của chúng mày ở đâu?
À! Còn nữa.
Mày mua nhiều dầu xác như vậy làm gì?”
Tên yêu đạo đầu báo nghe Tống Sơn Hà nói xong, lại cười “Khanh khách” không ngừng, để lộ ra hàm răng trắng.
Lão Phong thấy thế, đột nhiên đạp ông ta một cái:
“Nói!”
Tên yêu đạo này bị trúng một đạp thì đâu đến nhe răng nhe lợi, nhưng vẫn không chịu kêu ra tiếng.
Cuối cùng, tên này xoay ngược đầu lại, nhìn chằm chằm lão Phong.
Ông ta dùng chất giọng khàn khàn, trầm trầm, nói:
“Thiếu chủ của nhà họ Lương ở núi Kim Phượng, ha hả.
Mày cùng lắm chỉ là một thằng đã chết, chỉ kéo dài chút hơn tàn mà thôi!
Kỳ thật, mày nên gia nhập vào Nhật Nguyệt Giáo của chúng tao.
Nhật Nguyệt Giáo sẽ báo thù giúp cho mày…”
Lão Phong nghe đến đó, không khỏi nhíu mày.
Suy nghĩ của cậu ấy nháy mắt đã bị mấy lời của tên khốn này ảnh hưởng, lão Phong bắt đầu nghĩ tới thân thế mà mình vẫn luôn không biết.
“Nhà họ Lương, mày biết được bao nhiêu chuyện về nhà họ Lương?”
Nhưng không chờ tên yêu đạo này kịp trả lời, lão Phong đã cảm nhận được cơn lạnh tỏa ra từ lồng ngực.
Ngay sau đó, một luồng khí âm hàn đột nhiên phóng ra từ trong cơ thể lão Phong.
Tiếp theo, một giọng nói phẫn nộ vang lên
“Thằng chó chết nhà mày thì biết cái rắm gì mà nói!”
Lời còn chưa dứt, tôi đã nhìn thấy một bóng người tách ra khỏi cơ thể lão Phong.