Người này chẳng phải ai khác, đúng là anh trai của lão Phong, Hàn Tuyết Phong.
Phong ca vừa xuất hiện, đã nhanh chóng nhào lên người tên yêu đạo kia, anh ấy vươn tay ra, trực tiếp bóp chặt cổ ông ta.
“Thằng chó chết, con mẹ nó, đừng có nhắc tới cái dòng họ kia trước mặt tao.”
Phong ca có vẻ vô cùng thô bạo, dáng vẻ có chút điên cuồng.
Mấy người chúng tôi đứng xung quanh thấy vậy cũng đều có chút kinh ngạc.
Tôi cũng hô một tiếng theo bản năng:
“Phong ca!”
Nhưng Phong ca không để ý đến tôi, mà lão Phong lại nói với Hàn Tuyết Phong:
“Anh làm gì vậy, mau buông ông ta ra!”
Kết quả, Phong ca bỗng nhiên quay đầu lại, hung tợn nhìn chằm chằm lão Phong, nói:
“Cái loại rác rưởi nhà mày, dùng một kiếm xử lý ông ta không phải là được rồi sao, hỏi cái quái gì mà lắm thế?”
Lão Phong lại không chịu:
“Tôi chỉ muốn biết về quá khứ!”
“Biết cái rắm, nếu mày còn dám làm trái ý tao, ông đây sẽ đoạt xác của mày!”
Nói xong, trong đôi mắt trắng dã của Phong ca tràn ngập sát ý.
Không biết trong quá khứ, Phong ca và lão Phong rốt cuộc đã trải qua những gì.
Vì sao mỗi lần nhắc tới nhà họ Lương này, Phong ca đều đột nhiên nổi cơn điên nhảy ra khỏi người lão Phong như vậy.
Ngay sau đó, tôi thấy Phong ca nhìn chằm chằm tên yêu đạo kia, trong miệng tuôn ra những lời phẫn nộ:
“Để mày sống cũng chẳng có ý nghĩa gì!”
Nói xong, anh ấy liền ra tay, định giết tên yêu đạo kia.
Thậm chí tôi còn thấy, móng vuốt của Phong ca đâm thẳng vào cổ đối phương.
Máu tươi phun ra bên ngoài, nhìn thấy thế, tôi vội vàng ngăn anh ấy lại:
“Phong ca, từ từ đã…”
Nhưng Phong ca căn bản không thèm để ý đến tôi, ngược lại, còn phóng ra một trận âm khí mạnh mẽ hơn.
Âm khí thình lình xuất hiện, một tiếng “Oanh” nổ vang trời.
Bởi vì tu vi của Phong ca đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương, hơn nữa âm khí anh ấy phóng ra đột nhiên mạnh hơn mọi khi.
Tôi không kịp phòng bị, nên đã bị âm khí đẩy lùi lại mấy bước.
Những người còn lại thì khỏi cần nói, tất cả đều đã bị âm khí quét ngã xuống mặt đất, chỉ thấy toàn thân lạnh buốt.
Mà Phong ca càng cố dồn sức xuống cánh tay, nhất định phải bóp chết tên yêu đạo đầu báo kia.
Còn tên yêu đạo đầu báo kia đã khó chịu đến cực điểm, không ngừng giãy giụa.
Móng vuốt của yêu đạo đang bám chặt lấy tay của Phong ca, cố gắng kéo tay anh ấy ra.
Nhưng ông ta chỉ đang phí công mà thôi, Phong ca đang trong cơn tức giận, lúc này đã hạ quyết tâm nhất định phải giết chết tên này.
Giờ phút này, không ai có thể ngăn cản anh ấy lại.
Dường như tên yêu đạo đầu báo cũng cảm nhận được cái chết, hôm nay ông ta chạy không thoát rồi.
Ngay lúc này, trong miệng ông ta thế mà mơ hồ phát ra mấy chữ:
“Nhật Nguyệt, quay về, thần giáo lập thế.
Thiên, thiên thu (ngàn năm) thống nhất, thống nhất, thống…”
Kết quả, ông ta còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên, thế mà Phong ca đã bẻ gãy cổ đối phương.
Khoảnh khắc này, những móng vuốt sắc nhọn đã đâm vào máu thịt trên cổ đối phương.
Không chỉ khí quản của ông ta bị đâm thủng, mà mạch máu cũng bị bóp nát.
Máu tươi không ngừng chảy ra, trong tà giáo Nhật Nguyệt, địa vị của tên Nhật Nguyệt Thánh Tôn này cực cao.
Thế mà nay ông ta lại tắt thở, nằm chết ở nơi này.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của chúng tôi đều bỗng nhiên giãn ra.
Theo bản năng, tôi thở dài một tiếng, người đã chết rồi, giờ có muốn hỏi gì cũng không được nữa.
Mà Phong ca lạnh lùng liếc nhìn tên yêu đạo đầu báo đã chết, vẫn nổi nóng như cũ.
Anh ấy chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn về phía lão Phong.
Lão Phong lại kinh ngạc nói:
“Hàn Tuyết Phong, thế mà anh lại giết ông ta?”
“Hừ, tao không chỉ muốn giết ông ta thôi đâu.
Chờ tao mạnh mẽ rồi, tao còn muốn giết sạch cả nhà họ Lương kia!
Mà mày, tốt nhất hãy ngoan ngoãn mà sống cho tao.
Loại đau đớn đó không phải thứ rác rưởi như mày có thể chịu đựng được…”
Nói xong, Phong ca chỉ vung ống tay áo lên.
Rồi không màng tới ánh mắt của mọi người, anh ấy lập tức hóa thành một làn sương trắng, biến mất ngay tại chỗ…
*****
Đối với Phong ca, tôi cũng có chút hiểu biết.
Người này tinh ranh và kiêu ngạo, khác hoàn toàn với tính cách của lão Phong.
Nhưng bản thân của anh ấy lại không phải là một người ác, ngược lại, trên con đường hàng ma hàng yêu, anh ấy đã giúp chúng tôi rất nhiều.
Tuy nhiên, đối với Phong ca mà nói, có một ranh giới đỏ không được chạm tới.
Nói cách khác, đó là điều cấm kỵ.
Ai dám đụng vào, anh ấy sẽ lập tức nổi điên.
Điều cấm kỵ này chính là đoạn ký ức mà lão Phong đã bị mất, đó là thân thế bí ẩn thực sự của lão Phong, cùng với thuyền quỷ mấy năm trước lão Phong từng ở trên đó.
Đây là những điều mà Phong ca vĩnh viễn không bao giờ muốn nhắc đến.
Anh ấy càng không muốn để cho lão Phong biết.
Tôi không biết tại sao lại như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy Phong ca nhắc đến chuyện này, anh ấy luôn có vẻ điên cuồng.
Tôi đoán, đây chắc hẳn là một đoạn ký ức vô cùng đau khổ!
Đứng đó nhìn Nhật Nguyệt Thánh Tôn đã chết…
Tôi không nói gì, cũng không biết phải nói gì nữa.
Đối với tên yêu đạo đầu báo - Nhật Nguyệt Thánh Tôn đã chết này…
Tôi không có chút thương hại nào, thậm chí, tôi còn cảm thấy tên này chết còn chưa hết tội.
Chỉ đáng tiếc, chúng tôi không thể có được manh mối mà mình muốn biết trước khi ông ta chết.
Còn đối với Phong ca, tôi lại chẳng có chút oán hận nào cả.
Đứng ở góc độ của Phong ca, anh ấy làm như vậy, có lẽ chẳng hề sai…