Hít một hơi thật sâu, tôi không nghĩ đến những chuyện này nữa.
Nếu đã chết, vậy thì chết thôi!
Cho nên, tôi nói với mọi người:
“Việc đã đến nước này, chúng ta dọn dẹp một chút, sau đó trở về nhà thôi!”
Tống Sơn Hà cũng có chút quen biết với Phong ca.
Nhưng anh ta biết một điều, lúc này gương mặt lão Phong đượm vẻ u buồn, những người còn lại đều không nói lời nói, ai cũng lựa chọn im lặng.
Lúc này, nghe tôi nói xong, mọi người đều thu kiếm lại.
Tôi đi đến bên cạnh lão Phong, vỗ vai cậu ấy:
“Được rồi lão Phong, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, tôi đi tới trước thi thể của tên yêu đạo đầu báo, kiểm tra người của ông ta một lượt.
Tôi muốn xem trong túi quần áo của ông ta, có món đồ nào giá trị hay không.
Nhưng sau khi xem xét một lúc lâu, tôi không tìm thấy gì ngoại trừ một mảnh giấy dầu màu đen.
Còn những người còn lại cũng tìm thấy một số vật dụng khác trên cơ thể của bốn tên yêu đạo kia.
Ví dụ như tiền, thuốc viên, … linh tinh.
Nhưng tất cả đều là những thứ vô nghĩa và không có ích gì.
Nhìn tờ giấy dầu đen này, khiến tôi có cảm giác rất khác thường.
Tên yêu đạo đầu báo này cái gì cũng chẳng mang theo, lại mang theo thứ này làm gì?
Giấy dầu đen này giống như giấy viết thư, nhưng trên đó không có một chữ nào.
Ông ta mang thứ này theo để làm gì?
Vì không thể hiểu được, tôi liền cất mảnh giấy dầu màu đen này cẩn thận, sau đó chôn cất thi thể mấy tên kia.
Tất cả bọn chúng đều bị ném vào kẽ đá mà chúng tôi đã ẩn náu trước đó, làm xong hết thảy, chúng tôi cứ nhưng vậy mà rời đi.
Nơi này cũng là chỗ rừng sâu núi thẳm.
Không tới mấy ngày nữa, thi thể của bọn chúng sẽ bị thú hoang xung quanh đây ăn sạch sẽ, về sau chúng tôi cũng chẳng còn phải lo lắng gì nữa.
Trên đường xuống núi, lão Phong vẫn luôn không nói gì.
Những người còn lại cũng đều có vẻ tương đối trầm mặc, cho nên chúng tôi tiếp tục giữ trạng thái im lặng này hơn hai tiếng đồng hồ.
Mãi cho đến khi chúng tôi xuống tới đường cái, mới gặp một chiếc xe ba bánh chở cá vào thành phố bán từ sớm.
Người lái xe ba bánh gặp được mấy người chúng tôi trên đường, đã cho chúng tôi đi nhờ một đoạn, coi như là giúp đỡ.
Chờ tới được thành phố, chúng tôi mới tìm một quán bán đồ nướng, ăn chút đồ nướng.
Tâm trạng của lão Phong không tốt, nên đã gọi chút rượu.
Chúng tôi đã vất vả hơn một tháng nay, kỳ thật đã sớm mỏi mệt rồi.
Hiện tại thấy lão Phong muốn uống rượu, mọi người cũng muốn uống cùng cậu ấy.
Sau khi uống được khoảng ba, bốn chai, lão Phong đột nhiên lấy ra một lá bùa.
Chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy lá bùa này, nên mọi người đều có chút bối rối.
Nhưng lão Phong lại ra dấu im lặng.
Nhìn thấy thế, ban đầu chúng tôi còn tưởng rằng xung quanh có đồ vật dơ bẩn gì, mọi người đều lo lắng.
Nhưng ngay sau đó, liền thấy lão Phong dùng một tay kết ấn.
Cuối cùng, cậu ấy dán lá bùa nọ lên chính ngực của mình, trầm giọng hô một câu: “Sắc”.
“Phong Tuyết Hàn, anh đang làm gì thế?”
Từ Lâm Tĩnh khó hiểu, không kìm nổi tò mò mà hỏi.
Chúng tôi cũng nghi hoặc mà quan sát lão Phong, không ai rõ cậu ấy đang muốn làm gì.
Kết quả, lão Phong uống “ừng ực” một chén rượu, ợ một tiếng.
Sau đó, cậu ấy mới nói với chúng tôi:
“Anh của tôi, mọi người cũng đã biết rồi!”
Nói xong, cậu ấy tự chỉ vào ngực mình.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, ai cũng biết người lão Phong nói tới chính là Phong ca, Hàn Tuyết Phong.
Lão Phong nói xong, cười khổ một tiếng:
“Mười năm u ám khiến tôi quên đi tất cả.
Nhưng chỉ có anh ấy luôn ở bên cạnh tôi.
Tuy nhiên, trí nhớ của tôi lại có một đoạn bị thiếu hụt.
Tôi không biết mình là ai, tới từ nơi nào.
Ngay cả tên của mình, cũng là Hàn Tuyết Phong nói cho tôi biết.
Tôi muốn biết quá khứ, tôi muốn biết mọi chuyện đã xảy ra trước đó.
Nhưng mà…”
Nói tới đây, lão Phong lại tự rót cho mình một ly rượu.
Chúng tôi đều lẳng lặng nhìn, ai cũng biết lão Phong đang giãi bày nỗi lòng của mình.
“Nhưng mà anh ấy vẫn luôn ngăn cản tôi.
Cái gọi là nỗi đau khổ không thể chấp nhận được này, thật là khôi hài…”
Nghe đến đây, chúng tôi đã hiểu ra, lá bùa vừa rồi được dùng để làm gì.
Hẳn đó là lá bùa lão Phong mới nghiên cứu ra, dùng để ngăn không cho Phong ca nghe được những lời chúng tôi sẽ nói.
Đồng thời, tôi cũng nói với lão Phong:
“Lão Phong, nếu thật sự có thể…
Hôm nào đó chúng ta hãy tìm Phong ca hỏi thử xem.”
“Vô dụng thôi, người kia ngang bướng, hồ đồ.
Cho nên, tôi muốn tìm đến núi Kim Phượng.”
Kết quả, cậu ấy vừa dứt lời, Dương Tuyết liền nói:
“Lão Phong, tuy rằng nhà họ Lương ở núi Kim Phượng đã nổi danh từ lâu.
Nhưng ở trên giang hồ, lại chẳng có mấy người biết được núi Kim Phượng cụ thể ở nơi nào, chỉ biết, nơi đó nằm ở vùng duyên hải Mân Nam.”
“Tuyết Nhi nói không sai, núi Kim Phượng thần bí vô cùng.
Hơn nữa, người nhà họ Lương cũng ít khi hành tẩu giang hồ, hiện giờ, trông khắp giang hồ, cũng chẳng có mấy người biết núi Kim Phượng ở đâu!”
Tống Sơn Hà cũng nói.
Nghe đến đó, những người còn lại cũng đều nhíu mày.
Như thế xem ra, muốn giúp lão Phong tìm được ký ức đã mất cùng thân thế thực sự của mình, quả là khó khăn.
Nhưng vào đúng lúc này, Từ Lâm Tĩnh lại đột nhiên nảy sinh ý tưởng, thốt ra một câu:
“Đúng rồi, tôi có ý này.
Có lẽ có thể tìm được người nhà họ Lương, chỉ cần tìm được người nhà họ Lương, hẳn là có thể tìm được núi Kim Phượng.”