Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1757

Chương 1757 Chương 1757

Đương nhiên, đây là điều mà chỉ có ban lãnh đạo cấp cao của Đạo Minh mới để ý.

Đối với những người như chúng tôi, cũng kỳ vọng rất nhiều vào việc mua bán trao đổi hàng hóa.

Ngoài ra, đây cũng là một cuộc thi võ thuật để cho mấy người trẻ tuổi trong Đạo Môn tranh tài và thể hiện khả năng của mình.

Cuộc thi đấu võ thuật này tương tự như cuộc thi đấu võ thuật mà chúng tôi từng tham gia trên núi Thương Quan.

Đây là cuộc thi dành cho những người dưới 30 tuổi tham gia tranh tài.

Người thắng, không chỉ nhận được phần thưởng hậu hĩnh.

Nhưng quan trọng hơn là, người thắng còn có thể nhận được danh hiệu người trẻ tuổi tài năng nhất.

Đồng thời, người ấy còn có tư cách khiêu chiến với nhà vô địch mùa giải trước, nếu người mới kia lại giành được chiến thắng, sẽ càng nhận được nhiều giải thưởng hậu hĩnh hơn.

Hơn nữa, người nọ sẽ được toàn bộ những người trẻ tuổi trong Đạo Môn tôn sùng. Chính vì thế, những người trẻ tuổi mới sôi nổi tham gia vào cuộc thi này.

Nhưng chỉ có người tài giỏi nhất mới có thể lấy được chiếc vòng nguyệt quế vinh quang ấy.

(Vòng nguyệt quế được kết từ cành và lá của cây nguyệt quế, đây cũng là vật phẩm đại diện cho thần Ánh sáng và trí tuệ Apollo trong thần thoại Hy Lạp, nó tượng trưng cho sự chiến thắng và vinh quang.)

Trừ những thông tin này, Dương Tuyết còn nói thêm.

Nhìn bề ngoài, Đạo Minh có vẻ là một liên minh hoàn chỉnh.

Nhưng mà bên trong, vẫn thường xuyên xảy ra những tranh đấu lén lút.

Cuộc thi đấu võ thuật của thế hệ trẻ kỳ thật là sự tranh đấu giữa các môn phái, là nơi để phe này trấn áp phe kia một cách công bằng.

Cho nên, mỗi một lần đại hội võ thuật diễn ra, các môn phái đều dốc hết toàn lực ra.

Không chỉ muốn đè áp đối thủ của chính mình, còn muốn tranh đoạt được vòng nguyệt quế……

Nghe mấy người Dương Tuyết giới thiệu như thế, tôi cũng có chút chờ mong.

Cảnh tượng người trẻ tuổi trong thiên hạ tranh tài sẽ như thế nào đây?

Làm sao tôi có thể bỏ lỡ được cơ hội này chứ?

Việc quan trọng như thế này, cho dù lão Phong không rủ tôi đi cùng, tôi cũng sẽ tự đi.

Nghĩ như vậy, tôi vô thức hỏi một câu:

“Vậy bây giờ, đệ tử của môn phái nào là mạnh nhất? Người nọ là ai? Mạnh đến mức nào?”

Mấy người Dương Tuyết nghe đến đó, đều nhẹ nhàng mỉm cười.

Ngay sau đó, tôi liền nghe Từ Lâm Tĩnh mở miệng nói:

“Phái Nga Mi…”

Nghe được ba chữ ấy, trong lòng tôi không khỏi cả kinh.

“Là phụ nữ sao?”

Kết quả, Dương Tuyết lại trừng mắt với tôi:

“Làm sao? Khinh thường phụ nữ à?”

“Đúng vậy, hiện tại vị đệ tử mạnh nhất hiện giờ trong Đạo Môn chính là Từ sư tỷ của phái Nga Mi, Từ Lộ.”

Từ Lâm Tĩnh lại lần nữa mở miệng.

Nhưng Tống Sơn Hà lại đột nhiên nói:

“Dừng lại, dừng lại, đừng nói Từ sư tỷ là người mạnh mẽ nhất nữa.

Kỳ thật, người mạnh nhất trong kỳ đại hội trước hẳn phải là Âu Dương Hoành Vũ, cậu cả của nhà Âu Dương.”

Tống Sơn Hà vừa nói như vậy, Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết đều tỏ vẻ không vui.

Kết quả, ba người bắt đầu nảy ra tranh cãi.

Tống Sơn Hà nhất quyết cho rằng Âu Dương Hoành Vũ thích Từ Lộ, cho nên mới cố tình để thua Từ Lộ ở chiêu cuối cùng.

Để cho cô ấy trở thành người chiến thắng trong cuộc thi võ thuật lần đó.

Nhưng Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh nghe xong, lại không hài lòng.

Hai cô nàng này cãi, thua là thua, thực lực không đủ, còn bày đặt nhượng bộ?

Kết quả, ba người họ lại cãi nhau. Tuy nhiên, qua cuộc cãi vã này tôi và lão Phong cũng biết được không ít tin tức…

Đêm này trôi qua nhanh chóng.

Còn Hồ Mỹ đã uống đến no say.

Một mình cô ấy thế mà lại uống được hết một thùng, thật sự là quá mức khủng bố.

Nhưng đây không phải là điều khủng khiếp nhất, mà điều khủng khiếp nhất là…

Sau khi Tiểu Mỹ trở lại từ nhà vệ sinh, thế mà lại để lộ đuôi hồ ly ra ngoài.

Điều này làm chúng tôi sợ hết hồn, nhưng may thay, lúc này trời đã khuya, cho nên không có ai nhìn thấy.

Nhưng Tiểu Mỹ còn muốn uống tiếp, đương nhiên là chúng tôi không cho, bèn nhanh chóng trả tiền rồi chạy lấy người.

Làm sao chúng tôi dám để cho Tiểu Mỹ uống rượu tiếp được chứ?

Nếu chẳng may cô ấy để lộ nguyên hình ra thì toi cả lũ. Bởi vậy, chúng tôi vội vàng thanh toán, rồi nhanh chóng rời khỏi quán thịt nướng.

Quả nhiên, chưa đi được bao lâu, Hồ Mỹ đã hiện nguyên hình.

Cô nàng biến thành một con hồ ly, mơ màng muốn ngủ.

Chúng tôi vội bế Hồ Mỹ lên, sau đó nhanh chóng rời đi.

Nhìn đồng hồ, lúc này đã là 5 giờ sáng rồi.

Cho nên, chúng tôi đã gọi một chiếc xe taxi, đi thẳng đến nhà ga cách đó không xa, chuẩn bị ngồi xe bus đường dài trở về thành phố Thanh Thạch.

Khi chúng tôi tới nhà ga và mua được vé sớm trở về thành phố, liền bắt đầu ngồi chờ xe tới.

Xe đến ngay sau đó và mọi người lần lượt lên xe.

Mọi người đều rất mệt mỏi.

Dù chúng tôi đã trốn thoát khỏi rừng già, nhưng hai ngày nay, chúng tôi vẫn luôn bôn ba.

Lại còn phải đối phó với bọn yêu đạo chế luyện dầu xác, còn bao vây và tiêu diệt tên Thánh Tôn của tà giáo Nhật Nguyệt.

Vì vậy, vừa lên xe, chúng tôi đã dựa vào ghế và ngủ thiếp đi.

Nhưng cùng lúc đó, một nhóm yêu đồ mặc đạo bào có hoa văn của tà giáo Nhật Nguyệt lại xuất hiện trên Thạch Lĩnh.

Bọn chúng nhìn năm thi thể nằm trước mặt, trong mắt tràn đầy tức giận.

“Lăng Thiên đại nhân, mấy người của Thánh Tôn đã không còn hơi thở rồi! Meooo!”

Một tên đệ tử đầu mèo thuộc Nhật Nguyệt Giáo mở miệng.

Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng:

“Dám giết Thánh Tôn của giáo ta, phá hỏng tiến trình luyện yêu của giáo ta.

Bình Luận (0)
Comment