Nhất định phải tìm được bọn chúng, giết…”
*****
Trong khi chiếc xe chúng tôi ngồi đang đi trên đường cao tốc.
Toàn bộ tà giáo Nhật Nguyệt đã chấn động.
Bởi vì Nhật Nguyệt Thánh Tôn của bọn chúng đã chết rồi.
Hơn nữa, còn bị một kẻ nào đó giết chết, nhưng bọn chúng lại chẳng có một chút manh mối nào cả.
Nhật Nguyệt Thánh Tôn có địa vị cực kỳ cao trong tà giáo Nhật Nguyệt.
Thân phận của tên Thánh Tôn này chỉ nằm dưới giáo chủ mà thôi.
Thậm chí, địa vị của ông ta còn cao tới nỗi có thể ngồi ăn cùng với Thánh Tử và Thánh Nữ của Nhật Nguyệt Giáo.
Tất cả đều là vì chức trách của Nhật Nguyệt Thánh Tôn, ông ta chính là người giám sát và chế luyện yêu đan.
Từ khi tà giáo Nhật Nguyệt được thành lập đến nay, ngoại trừ tên giáo chủ cùng với giáo lý được lưu truyền trong giáo…
Thứ quan trọng nhất chính là yêu đan.
Nếu không có người luyện chế yêu đan, thì đám yêu đạo kia sẽ không thể hoá yêu.
Nên việc Nhật Nguyệt Thánh Tôn bị giết hôm nay, không thể nào không khiến cho toàn bộ tà giáo Nhật Nguyệt chấn động.
Thậm chí, giáo chủ của tà giáo Nhật Nguyệt sau khi biết được tin này, còn nổi trận lôi đình.
Nhưng lúc này, mấy người đầu sỏ là chúng tôi đây, lại đang thoải mái dựa vào ghế mà ngủ ngon lành.
Núi Cửu Khúc cách thành phố của chúng tôi hơn nửa ngày đường.
Giữa đường, chúng tôi cũng có mì ăn liền ở khu vực phục vụ.
Khi chúng tôi đến thành phố thì đã là khoảng bốn giờ chiều.
Mọi người đều đã kiệt sức, nên sau khi trở về thành phố, không ai còn có ý định tụ tập nữa.
Bởi vậy, mọi người chào tạm biệt nhau một tiếng, rồi rời đi.
“Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Tống Sơn Hà, tôi và lão Phong đi trước đây.”
Tôi mở miệng nói.
Từ Lâm Tĩnh cùng Tống Sơn Hà đều khẽ gật đầu, Dương Tuyết nói:
“Thượng lộ bình an (Đi đường an toàn)!”
Tôi mỉm cười, phất tay một cái, rồi xoay người đi, chỉ để lại cho ba người kia một bóng lưng.
Lão Phong cũng ôm quyền, nói:
“Bảo trọng!”
Nói xong, lão Phong cũng xoay người rời đi.
Lúc này, tôi và lão Phong cùng trở về thị trấn Thanh Thạch.
Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh thì trở về nội thành, còn Tống Sơn Hà thì thuê một căn phòng gần đó để ngủ lại.
Hẳn là ngày mai anh ấy sẽ trở về núi Mao Sơn.
Tôi và lão Phong không dừng lại giữa đường, đi thẳng về thị trấn.
Đã hơn một tháng rồi tôi chưa trở về nhà, nên cũng có chút nhớ nhà rồi.
Khi tôi và lão Phong trở về đến thị trấn Thanh Thạch, đã là buổi tối.
Hai người chúng tôi đều cảm thấy buồn ngủ, thậm chí còn chẳng buồn ăn, chỉ kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà.
Khi mở cửa nhà ra một lần nữa, mùi tiền giấy, nhang nến quen thuộc đã phả vào mặt tôi.
Mùi này có thể gây khó chịu cho người khác.
Nhưng với tôi mà nói, mùi hương này lại rất quen thuộc, khiến cho cả người tôi đều thấy rất thoải mái.
Tôi bật đèn lên và nhìn mọi thứ quen thuộc trong nhà.
Dường như mọi mệt mỏi đều tan biến thành mây khói vào ngay lúc này.
Trong căn nhà này, chỉ thiếu mỗi sư phụ nữa mà thôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, đóng cửa lại và đi thẳng vào nhà sau.
Hơn một tháng tôi không về nhà, trong nhà đã phủ một lớp bụi.
Tôi đặt túi đồ lên sô pha trước, rồi bế cô hồ ly Hồ Mỹ đang mơ mơ màng màng, đặt sang một bên để ngủ.
Sau đó tôi đi đến trước bàn thờ, châm lửa thắp nhang nến, rồi vái lạy trước bài vị của Hồ tộc và sư phụ tôi.
Nhưng thắp nhang nến xong, tôi cũng nằm liệt ở trên ghế sô pha.
Nhưng vào lúc này, mắt tôi chợt nhìn thấy một tấm bài vị khác.
Nhìn thấy tấm bài vị này, tôi không khỏi khẽ nhíu mày.
Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, những điều tôi đã đè nén trong lòng hơn một tháng nay cũng chưa nghĩ ra, giờ phút này lại đột nhiên nhảy ra.
Đây chính là tấm bài vị “xa lạ” mà tôi đã để qua một bên sau khi trở về dương gian.
Mặt trên của tấm bài vị đầy vết nứt kia, có ghi một dòng chữ: Thi Muội.
Trước đó tôi từng đưa ra phỏng đoán, khi tới Âm phủ, rất có thể, tôi có liên quan gì đó tới người được gọi là Thi Muội - chủ nhân của tấm bài vị kia.
Nhưng tôi lại chẳng nhớ được gì cả, thậm chí còn không biết vì sao tấm bài vị kia lại xuất hiện.
Nhưng mà, trong chuyến đi tới thung lũng Hắc Ám lần này…
Tôi đã phát hiện ra một dấu ấn đen trên cánh tay của mình, hơn nữa, trong lúc vô tình, nó còn có thể gọi được Mộ Dung Ngôn tới.
Hơn nữa, đối với dấu ấn đen kia, tôi cũng hoàn toàn không biết gì cả, cũng chẳng có chút ký ức nào về nó.
Tôi càng không hiểu vì sao nó lại có thể triệu hồi được Mộ Dung Ngôn.
Tất cả điều này có nghĩa là gì?
Trong đầu tôi đã không ngừng bắt đầu xuất hiện những câu hỏi.
Trong miệng cũng tự lẩm bẩm:
“Điều này có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là gì?”
Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện một luồng suy nghĩ lớn mật, cũng táo bạo suy đoán.
Dường như sau khi từ Âm phủ trở về, tôi đã quên mất thứ gì đó.
Nhưng thứ kia lại không hề biến mất.
Mà thứ ấy lại là thực thể.
Trong số những thứ này, trước mắt, đã có hai thứ đã bị tôi quên mất, nhưng chúng nó vẫn tồn tại trong cuộc sống của tôi.
Như vậy…
Cái thứ nhất, chính là tấm bài vị của Thi Muội.
Cái thứ hai, chính là dấu ấn màu đen trên tay tôi.
Nếu tôi đã quên mất hai điều này, liệu, có phải là tấm bài vị của Thi Muội kia, dấu ấn màu đen trên tay và cả Mộ Dung Ngôn nữa, có liên quan tới nhau hay không?
Nếu vậy, tôi mạnh dạn tiếp tục đưa ra một suy đoán khác, sau khi trở về từ Âm phủ…