Thứ tôi đã quên, có phải, có phải là Mộ Dung Ngôn hay không?
Suy đoán đáng kinh ngạc này đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Toàn thân tôi tê dại, trong đầu vang lên một tiếng “ù ù” lớn.
Có suy đoán này làm cơ sở, thậm chí tôi còn nhận ra được…
Rất nhiều điều trước đây, đều đã có được lời giải thích.
Ví dụ, khi tôi đến Quỷ Mã Lĩnh, vì sao tôi lại có thể vô thức tránh được những con mương và hố đen ẩn giấu trên đường?
Rõ ràng là tôi chưa từng đến Quỷ Mã Lĩnh bao giờ, vậy tại sao tôi lại quen đường đến vậy?
Còn nữa, tại sao lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung phủ, tôi lại có cảm giác quen thuộc đến thế.
Mọi thứ ở trong căn nhà đó đều khiến tôi thấy quen thuộc vô cùng.
Liệu có phải, trước đó tôi đã từng biết tới những thứ này.
Chỉ là sau chuyến đi trở về từ Âm phủ, lại quên hết rồi?
Vì sao tôi và Mộ Dung Ngôn lại có thể cùng xuất hiện trên con đường hoàn dương?
Còn nữa, lúc trước, sau khi ngoi đầu ra khỏi hồ Trọng Tuyền, tôi còn nhìn thấy bóng dáng của một cô gái mặc đồ trắng.
Bây giờ ngẫm kỹ lại.
Bóng hình ấy cùng với bóng trắng đã đánh ngất sư phụ tôi, liệu có phải đều là bóng dáng của chính Mộ Dung Ngôn không?
Nếu dựa trên cơ sở này để tiếp tục phỏng đoán…
Như vậy, liệu có phải, lúc trước, tôi và Mộ Dung Ngôn vốn có quen biết hay không.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa hai người chúng tôi còn rất thân thiết.
Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, mà chúng tôi phải tới Âm phủ.
Đến cuối cùng, chúng tôi lại quên mất đối phương, phải không?
Nếu thế, suy đoán của tôi thật quá mức kinh người.
Tôi đường đường là một người trừ tà, vì sao lại ở bên cạnh một nữ quỷ chứ?
Hơn nữa, trước khi tới Âm phủ, tôi còn để lại những bản ghi âm và video.
Chẳng lẽ tôi muốn để lại tin tức gì cho chính mình sau khi hoàn dương sao?
Liệu có phải, tôi đang muốn ám chỉ tới mối quan hệ nào đó giữa tôi và Mộ Dung Ngôn hay không?
Trong phút chốc, trong đầu óc đột nhiên xuất hiện vô số câu hỏi.
Nhưng mỗi một câu hỏi, đều có liên quan tới mối quan hệ giữa tôi và Mộ Dung Ngôn, dường như giữa hai chúng tôi có tồn tại một mối quan hệ nào đó.
Tuy rằng đây mới chỉ là giả thiết do tôi phỏng đoán ra mà thôi, nhưng phỏng đoán này, lại có đầy đủ cơ sở.
Trong bóng tối, tôi thậm chí còn cảm nhận được sợi dây vận mệnh.
Giữa tôi và Mộ Dung Ngôn có một mối quan hệ bí mật chưa biết.
Nhưng bí mật này, hiện giờ đã bị tôi nhìn thấy một góc rồi…
Lúc này, tâm tình của tôi có chút xáo động.
Tôi muốn tìm ra bí mật này ngay lập tức, nhưng hiển nhiên, một mình tôi thì không thể làm gì được.
Rốt cuộc đây đều là phỏng đoán, những ý tưởng này, cần phải được xác minh.
Vì vậy, chỉ có một người mới có thể chứng minh được điều này giúp tôi mà thôi.
Mà người này, chính là người đã cùng tôi hoàn dương, Mộ Dung Ngôn…
******
Ngồi ở trong nhà, tôi sắp xếp lại mọi nghi vấn sau khi mình hoàn dương.
Thông qua chuyến đi tới thung lũng Hắc Ám lần này, trong lòng tôi xuất hiện đủ loại nghi vấn, mà tất thảy đều hướng về một người.
Đó là Mộ Dung Ngôn.
Cũng chính là nữ quỷ đã ép tôi đến thành Uổng Tử, cuối cùng còn bắt tay với tôi để cùng hoàn dương.
Trên người cô nàng này dường như cũng có rất nhiều bí mật.
Ví dụ đơn giản nhất, tại sao cô ấy lại xuống Âm phủ?
Hơn nữa, bây giờ tôi mới cẩn thận ngẫm lại…
Bóng dáng người con gái tôi đã nhìn thấy sau khi thò đầu ra khỏi hồ Trọng Tuyền, đánh ngất sư phụ…
Nghĩ kỹ lại, quả thực rất giống với Mộ Dung Ngôn.
Ngoài ra, tôi còn nhớ rõ ràng rằng, khi nhảy từ cửa sổ Viện Bảo Tàng Phong Đô, tôi dám chắc mình đã đóng cửa sổ lại rồi.
Nhưng khi tôi quay lại, cửa sổ đã mở ra.
Điều này có nghĩa là, trước khi chúng tôi quay lại, có người nào đó đã mở cửa sổ ra.
Người nọ là ai?
Có phải là Mộ Dung Ngôn hay không?
Nếu thế, có phải là, có phải điều tôi đã quên mất chính là Mộ Dung Ngôn không?
Như vậy, việc tôi tới Âm phủ liệu có còn đơn thuần là vì tìm kiếm thân kiếm cho Kỳ Lân tiền bối nữa hay không, hay còn vì một mục đích nào khác?
Chỉ là, vì sao sau khi trở về dương gian, tôi lại quên mất mục đích đó chứ?
Chẳng lẽ đó là mục đích chính mà tôi tới Âm phủ ư?
Vì nguyên nhân gì mà tôi đã để lại bản thu âm cùng với video cho chính bản thân mình?
Trong lúc nhất thời, vô số câu hỏi đều xuất hiện.
Nhưng cùng lúc xuất hiện, chúng cũng góp cho tôi thêm nhiều manh mối hơn.
Tôi cầm tấm bài vị chi chít vết rạn kia trên tay, vuốt ve dòng chữ khắc trên bài vị.
“Thi Muội, Thi Muội! Thi Muội này, chẳng lẽ chính là Mộ Dung Ngôn sao?”
Lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng lại không có bằng chứng vững chắc nào cả.
Tôi không khỏi cau mày, đi qua đi lại trong phòng.
Càng phát hiện ra nhiều manh mối, trong lòng tôi lại càng thêm mâu thuẫn.
Vốn trước đó, cơ thể tôi rất mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức.
Nhưng lúc này, cả người tôi lại tỉnh táo hẳn lên, hoàn toàn chẳng còn thấy buồn ngủ chút nào nữa.
Sau khi đi đi lại lại trong phòng vài vòng, tôi đưa ra một quyết định.
“Nếu đã không ngủ được, vậy thì dứt khoát tới Quỷ Mã Lĩnh gặp Mộ Dung Ngôn một lần đi.
Nói không chừng, mình còn có thể tìm lại được đoạn ký ức đã mất thì sao?”
Tôi tự lẩm bẩm một tiếng, rồi đưa ra quyết định như vậy.
Tôi cầm bài vị của Thi Muội, xoay người một cái, trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Tôi muốn đi tìm Mộ Dung Ngôn, đầu tiên là cảm ơn cô ấy vì đã giúp tôi trong lúc nguy nan.