Nếu lúc trước, không có Mộ Dung Ngôn ra tay lúc đỡ, có lẽ không một ai trong số mấy người chúng tôi có thể sống mà chạy ra khỏi thung lũng Hắc Ám được.
Thứ hai cũng là vì để xác minh suy đoán trong lòng tôi.
Có lẽ, chính bản thân Mộ Dung Ngôn cũng không biết được nguyên nhân, tại sao tôi có thể triệu hồi được cô ấy tới thung lũng Hắc Ám!
Trong lòng tôi nặng trĩu suy tư, nhưng bước chân lại không chậm lại dù chỉ một chút.
Tôi đi dọc theo con đường nhỏ sau núi, không ngừng đi về phía Quỷ Mã Lĩnh.
Dường như trong quá khứ, tôi đã từng tới Quỷ Mã Lĩnh rất nhiều lần rồi.
Tôi cứ vô thức đi trên con đường mòn vô cùng quen thuộc này.
Tốc độ đi của tôi khá nhanh, ước chừng khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, tôi đã tới được Quỷ Mã Lĩnh.
Nơi này âm khí rất nặng, vừa tới nơi, tôi đã lập tức cảm thấy lạnh căm căm.
Không hề chần chờ, tôi đi xuyên qua rất nhiều ngôi mộ, tiếp tục tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc, tôi đã tiến vào trong cánh rừng già của Quỷ Mã Lĩnh.
Dựa theo trí nhớ còn sót lại, tôi không ngừng bước về phía trước.
Mãi đến khi tôi nghe thấy tiếng nước ở phía xa, tôi mới đi dọc theo tiếng nước.
Đến khi đi xuyên qua bụi cây, trước mắt tôi chợt xuất hiện một toà nhà lớn mang lối kiến trúc cổ đại.
Trên cổng có đề ba chữ: “Mộ Dung phủ”.
Đây chính là nhà của Mộ Dung Ngôn.
Nơi này chẳng khác gì so với lần trước tôi tới.
Trông nó vẫn cổ kính như thế, trước cổng có treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ, tỏa ra ánh sáng đỏ rực, chiếu lên khu vực xung quanh.
Còn có một cặp sư tử đá trông sinh động như thật.
Hai bên con đường lát đá, trồng những bông hoa ba màu rất xinh đẹp.
Cách tòa nhà cổ này không xa, có một thác nước, tiếng nước được truyền tới từ thác nước ấy.
Tôi đứng cách tòa nhà cổ không xa, hít một hơi thật sâu.
Sau đó đi về phía trước, càng lúc càng tới gần Mộ Dung phủ.
Nhịp tim của tôi cũng càng ngày càng tăng lên, trong lòng bắt đầu xuất hiện sự căng thẳng không thể lý giải được.
Khi tôi bước tới trước cổng lớn, lại vô thức nuốt một ngụm nước miếng, rồi mới gõ cửa.
“Thịch thịch thịch”.
Rất nhanh, giọng nói khàn khàn của một bà lão đã truyền ra từ bên trong nhà:
“Ai đó?”
Tôi vẫn còn nhớ rõ giọng nói này, đây chính là quản gia của nhà Mộ Dung Ngôn, được gọi là “Mạc bà bà”.
Tôi không do dự, vội vàng nói vọng vào bên trong:
“Chào Mạc bà bà, tôi là Đinh Phàm, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi! Hôm nay tôi tới gặp Mộ Dung Ngôn.”
Tôi vừa dứt lời, bên trong lại truyền ra giọng nói của Mạc bà bà:
“À! Hoá ra là cậu Đinh sao, xin cậu chờ tôi một chút!”
Bà lão vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng quải trượng (gậy chống cỡ lớn, nặng nề) gõ xuống đất “lộc cộc”.
Chỉ trong chốc lát, cánh cổng lớn liền mở ra.
Sau khi cổng mở ra, bóng dáng của một bà lão chợt xuất hiện.
Bà lão này có gương mặt hiền từ, tay cầm quải trượng đầu rồng.
“Mạc bà bà!”
Tôi chắp tay cung kính.
Rốt cuộc thì tôi cũng là khách, có một số quy củ vẫn nên giữ.
Mạc bà bà cười “Hắc hắc”:
“Cậu Đinh, kỳ thật, tiểu thư nhà tôi đã chờ cậu từ lâu rồi!”
Vừa nghe được lời này, trong lòng tôi lại vang lên một tiếng “lộp bộp”.
Mộ Dung Ngôn đã chờ tôi từ lâu rồi ư?
“Mộ Dung Ngôn biết tôi sẽ tới đây sao?”
Tôi kinh ngạc thốt lên.
Mạc bà bà khẽ gật đầu:
“Đúng vậy.
Trong lòng tiểu thư nhà tôi thật ra cũng giống như cậu, có rất nhiều nghi vấn.
Tiểu thư nhà tôi tin tưởng, cậu chắc chắn sẽ đến tìm cô ấy!”
Nghe đến đó, con ngươi của tôi lại giãn ra.
Chẳng lẽ, cũng giống như tôi đã suy đoán…
Sau khi hoàn dương, cả tôi và Mộ Dung Ngôn, thật ra đã quên mất một thứ gì đó?
Tôi có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời không nói được lời nào.
Mạc bà bà lại giơ tay ra hiệu mời:
“Cậu Đinh, xin hãy đi theo tôi!”
Nói xong, Mạc bà bà liền xoay quải trượng đầu rồng, đi trước dẫn đường.
Tôi cũng không dám chậm chễ, nhanh chóng đi theo.
Đồng thời, tôi cũng vô thức siết chặt tấm bài vị được bọc kỹ mà mình đang cầm trong tay.
Trong lòng tôi lúc này có một linh cảm rất mãnh liệt, rất có khả năng, tấm bài vị này là tôi tự làm cho mình thờ phụng.
Hơn nữa, người trên tấm bài vị cũng có khả năng cao chính là “Mộ Dung Ngôn”.
Đương nhiên, hết thảy cũng đều chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.
Còn sự thật có phải như thế hay không, hiện tại thực sự rất khó mà nói trước được.
Mộ Dung phủ này vẫn chẳng có gì khác biệt so với lần trước tôi tới, bên trong căn nhà quỷ này, có rất nhiều hầu gái và gia đinh.
Nhưng những người hầu này cũng chỉ là những hình nhân giấy thôi!
Tôi chỉ cần dùng một ngón tay là cũng có thể ấn ra một cái lỗ trên người đám hình nhân giấy này rồi.
Nhưng lần này, tôi không rảnh mà để ý tới chúng, chỉ đi theo phía sau Mạc bà bà, không ngừng đi về phía trước.
Xuyên qua mấy đoạn hành lang, đi qua một hồ nước nhỏ…
Cuối cùng, chúng tôi đi tới một tiểu viện (một dãy phòng nằm trong một quần thể kiến trúc, thường là trong cách phủ đệ ngày xưa) khá lớn nằm ở sân sau.
Nơi này, chính nơi ở của Mộ Dung Ngôn.
Mạc bà bà dừng lại, sau đó liền thấy Mạc bà bà cung kính nói vọng vào trong tiểu viện:
“Tiểu thư, cậu Đinh - Đinh Phàm xin gặp!”
Mạc bà bà vừa dứt lời, tôi cũng chắp tay nói vọng vào:
“Cô Mộ Dung! Tôi có chuyện quan trọng, xin phép được gặp cô!”
Lời vừa dứt, tôi đã nghe thấy giọng nói êm ái của Mộ Dung Ngôn truyền tới bên tai:
“Vào đi!”
Nghe được lời này, tôi vội vàng nói: