Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1761

Chương 1761 Chương 1761

“Cảm ơn!”

Mạc bà bà đứng bên cạnh tôi lại làm thủ thế mời, ý bảo tôi đi vào.

Lúc này tôi cũng chẳng khách sáo nữa, chỉ gật đầu với Mạc bà bà một cái, rồi trực tiếp đi vào trong tiểu viện.

Đến khi vào trong tiểu viện, tôi lại phát hiện ở đây không có người nào.

Trước mặt tôi là một căn phòng, cửa phòng đã được mở sẵn.

Tôi ngây ra một lúc, rồi đi qua đó.

Mà khi tôi đi tới trước cửa phòng, nhìn thấy cảnh tượng bên trong lại không khỏi sửng sốt.

Bởi vì tôi phát hiện ra, Mộ Dung Ngôn đang luyện công trong phòng.

Nhưng cách thức tu luyện của cô ấy lại có chút đặc biệt.

Bởi vì, phía trên đỉnh đầu của Mộ Dung Ngôn lại có một chiếc quan tài đen nhánh…

******

Hai mắt Mộ Dung Ngôn khép hờ, ngồi khoanh chân, trên đỉnh đầu có một chiếc quan tài đen nhánh đang lơ lửng.

Cỗ quan tài này cũng không lớn, chỉ khoảng chừng 40 tấc (4m).

Chiều cao cũng không vượt quá 20 tấc (2m), bên trên có được điêu khắc một số hoa văn đặc biệt.

Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là tôi có thể nhận ra ngay, đó là hình chim phượng bay lượn, còn cả hình mặt trăng nữa.

Không biết vì sao, sau khi nhìn thấy cỗ quan tài này, miệng tôi lại đột nhiên thốt ra mấy chữ:

“Phi phượng vọng nguyệt quan!”

Khi thốt ra năm chữ này, chính tôi cũng cảm thấy hoang mang.

Bởi vì tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì, thế mà miệng đã tự động thốt ra mấy chữ ấy, thật không biết vì sao.

Mà lúc này, Mộ Dung Ngôn đang luyện công cũng thu lại khí tức.

Cỗ quan tài đen đang lơ lửng kia chậm rãi mở ra.

Sức mạnh âm nguyên cũng nhanh chóng được thu lại, cuối cùng bay vào trong quan tài.

Mộ Dung Ngôn cũng từ từ mở mắt ra.

Khoảnh khắc đôi mắt của Mộ Dung Ngôn mở ra, tôi lại bị đôi mắt xinh đẹp ấy hấp dẫn thêm một lần nữa.

Đôi mắt kia dường như chưa đựng ma thuật vậy.

Mỗi một lần mở ra lại làm người ta say mê.

Không chờ tôi kịp lên tiếng, Mộ Dung Ngôn đã nói trước:

“Tôi đã chờ anh rất lâu rồi!”

Nghe thấy thế, tôi mới bừng tỉnh lại.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi cũng đáp lại:

“Hôm nay tôi mới trở về, sau đó liền tới đây ngay!”

Mộ Dung Ngôn khẽ gật đầu:

“Nói chuyện một chút đi! Vì sao trên tay anh lại có dấu ấn có thể triệu hồi được tôi?”

Tôi nhăn mày, hiển nhiên tôi cũng tới đây vì vấn đề này.

Nhưng Mộ Dung Ngôn lại là người đạt câu hỏi trước.

Hơn nữa, cũng giống như trong suy đoán của tôi, thực sự, cô ấy cũng không biết được lý do vì sao tôi có thể triệu hồi được cô ấy.

Tôi hơi lúng túng, sau đó trả lời:

“Tôi cũng không biết! Cho nên tôi mới tới đây.”

Mày đẹp của Mộ Dung Ngôn khẽ nhăn lại, trên gương mặt cô ấy cũng tràn ngập nghi hoặc.

Cô ấy tiếp tục hỏi tôi:

“Anh có mang theo con dao găm mà mình đã sử dụng ở trong thung lũng Hắc Ám không?”

Dao găm ư?

Tôi ngây ra một lúc, rồi vô thức nghĩ đến Linh Đao của mình.

Quả thực tôi có mang theo thứ này bên người, mà tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, trực tiếp nói:

“Có mang theo!”

Mộ Dung Ngôn nghe thế, sắc mặt hơi trầm xuống, rồi lập tức đứng lên.

“Mau, đặt lên bàn cho tôi xem thử!”

Vì sao phải đặt lên bàn?

Tôi có chút khó hiểu, nhưng cũng không dò hỏi.

Thay vào đó, tôi bỏ túi đeo của mình xuống, lấy Linh Đao luôn mang theo bên mình ra.

Trong lòng tôi còn suy đoán, chẳng lẽ Mộ Dung Ngôn để ý tới dao quý của mình sao?

Vừa nghĩ, tôi vừa lấy Linh Đao ra, rồi đặt nó lên trên mặt bàn.

Biểu cảm của Mộ Dung Ngôn rất căng thẳng, cô nàng nhanh chóng tới gần bàn.

Nhưng từ đầu đến cuối, cô ấy vẫn duy trì khoảng cách 1m với Linh Đao, cũng không vươn tay ra chạm vào nó.

Sau vài lần đánh giá, sắc mặt cô ấy đã thay đổi hẳn.

Sau đó, cô ấy vội nói với tôi:

“Rút nó ra khỏi vỏ đi!”

Tôi máy móc làm theo, bởi vì mấy ngày nay Linh Đao đã theo tôi tham gia vào mấy trận chiến lớn, nên đã hút được không ít linh lực cùng máu tươi.

Vì vẫy nó đã sắc bén hơn trước rất nhiều, cũng khác hẳn với dáng vẻ rỉ sét loang lổ trước đó.

Hiện giờ, Linh Đao trong giống như một khối gang thô, cũng không đến nỗi xấu xí quá mức.

Tuy nhiên, khi Mộ Dung Ngôn nhìn thấy nó, sắc mặt lại thay đổi, hình như người người cô ấy còn hơi run lên.

“Đúng rồi, đúng rồi.

Đây là, đây là Linh Đao của môn phái tôi!”

Đột nhiên nghe Mộ Dung Ngôn nói như thế, tôi lập tức đờ người ra.

Linh Đao của môn phái cô? Cô đang có ý gì? Để ý đến vũ khí của tôi sao?

Kết quả, chưa đợi tôi hỏi lại, Mộ Dung Ngôn lại giành hỏi trước:

“Đinh Phàm, con dao găm này, anh lấy được từ nơi nào?”

Trông dáng vẻ của Mộ Dung Ngôn rất nghiêm trọng, khiến tôi lại ngẩn người ra.

Tôi lấy được Linh Đao này từ nơi nào?

Hình như trước đây tôi cũng từng nghĩ tới vấn đề này rồi.

Còn đáp án thế nào, quả thực tôi không thể nhớ ra nổi.

Sau khi chần chờ mất một lúc, cuối cùng tôi mới nói:

“Không nhớ rõ, hình như là tôi nhặt được!”

Nhưng Mộ Dung Ngôn lại rất kích động:

“Không có thể nào, tôi vẫn luôn cất giữ Linh Đao ở nơi này.

Anh không có khả năng nhặt được đâu! Anh ngẫm kỹ lại xem, Linh Đao này anh có được bằng cách nào?”

Cô cất giữ ư?

Chẳng lẽ Linh Đao này là của Mộ Dung Ngôn?

Nhưng Mộ Dung Ngôn không phải loại quỷ ác hay người xấu gì, lại còn từng cứu giúp tôi.

Cho nên, bây giờ tôi cũng chẳng tranh cãi gì với cô ấy, mà tiếp tục hồi tưởng.

Nhưng tôi thực sự chẳng nhớ được gì cả.

Hơn nữa, càng đi sâu vào trong hồi ức, tôi càng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, thậm chí đầu tôi còn bắt đầu có chút đau đớn.

Bình Luận (0)
Comment