Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1762

Chương 1762 Chương 1762

Tôi xoa xoa đầu theo bản năng, sắc mặt cũng dần khó coi hơn.

Mộ Dung Ngôn thấy tôi xoa đầu, lập tức hỏi thăm:

“Có phải anh đang cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thậm chí còn có chút đau đầu đúng không?”

Vừa nghe thấy lời này, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mộ Dung Ngôn.

Tôi hơi kinh ngạc mà hỏi lại:

“Cô, làm sao cô biết được?”

Mộ Dung Ngôn thấy tôi có phản ứng như vậy, cũng hít ngược một ngụm khí lạnh y như người sống.

Trong miệng cô ấy bắt đầu tự lẩm bẩm:

“Không sai, không sai…”

“Mộ Dung Ngôn, không sai cái gì?”

Tôi thấy rất lạ.

Mộ Dung Ngôn lại từ từ mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt ngưng trọng, tiếp tục nói:

“Có lẽ, tôi và anh đã quen nhau từ lâu rồi!

Giữa hai chúng ta, đã quên mất một số điều gì đó.”

Lời vừa nói ra, trong đầu tôi đã vang lên một tiếng nổ “ong”.

Giống như sấm vang giữa trời quang, sét đánh trúng đầu.

Tuy rằng tôi đã sớm có suy đoán như vậy, nhưng khi bị một người khác nhắc tới, trong lòng tôi vẫn kiếp sợ vô cùng.

Mộ Dung Ngôn thấy tôi có vẻ khiếp sợ, lại nói:

“Anh tới tìm tôi, có lẽ cũng vì điều này, đúng không?”

Nghe đến đó, tôi cũng bình thường trở lại.

Không sai, mục đích tôi tới đây đúng là như thế.

Tôi cố gắng bình tĩnh, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Sau đó, tôi nói:

“Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác này.

Chỉ là, cô đã nói ra trước rồi!

Như vậy, tôi muốn hỏi một chút.

Cô thấy thế nào, trước đó hai chúng ta đã từng quen biết sao?

Cô nghĩ như vậy à?”

Nói xong, tôi giơ cánh tay trái của mình ra, để lộ hai nốt ruồi màu đen trên tay.

Mộ Dung Ngôn khẽ gật đầu:

“Đây chính là con ấn dùng để triệu hồi.

Còn Linh Đao này chính là chứng cứ thuyết phục nhất.

Bởi vì nếu không có tôi, không ai có thể chạm tay được vào nó, chứ đừng nói đến việc có thể sở hữu được.

Người có chút đạo hạnh như anh lại càng chẳng đáng nhắc tới.”

Mộ Dung Ngôn vừa dứt lời, hai chúng tôi lại nhìn về phía Linh Đao.

Ngay sau đó, chỉ thấy Mộ Dung Ngôn bỗng nhiên giơ tay ra, ở trước mặt tôi, Linh Đao đột nhiên run lên.

Tiếp theo đó, từng đợt khí âm hàn kỳ dị đột nhiên phóng ra.

Mà luồng khí âm hàn này, tôi lại rất thân quen, đây đúng là luồng khí âm hàn đã phụ trợ tôi.

Nhờ nó mà khi tôi tu luyện Hỏa Thiên Công mới như đi trên đất bằng, không hề gặp trở ngại gì.

Hành động của Mộ Dung Ngôn ngoại trừ có thể khiến Linh Đao phóng ra khí âm hàn, còn có thể khiến nó xảy ra dị biến.

Lúc này bỗng nhiên bộc phát ra một đạo kiếm mang chói mắt, vốn dĩ Linh Đao dài cỡ bàn tay.

Giờ phút này, thân dao tự dưng dài ra, thế mà có thể dài tới được gần nửa thước.

Không chỉ có thế, lúc này, Linh Đao còn từ từ bay lên, rồi bay xung quanh người Mộ Dung Ngôn

Cuối cùng, Mộ Dung Ngôn chỉ một ngón tay ra, Linh Đao bay “vèo một cái”, phóng thẳng ra ngoài.

Sau khi bay ra khỏi phòng, nó đã phá nát một hòn núi giả.

Đá vụn bắn đầy đất, uy lực kinh người.

Tôi nhìn đến ngây người, không ngờ được Linh Đao còn có năng lực thế này.

Sau cùng, Mộ Dung Ngôn thu hồi Linh Đao lại.

Khiến cho nó trở lại trên bàn một lần nữa, từ đầu đến cuối, cô ấy không hề chạm vào con dao này.

Mộ Dung Ngôn lại tiếp tục lên tiếng:

“Đây là món bảo vật truyền thừa của phái Âm Thi tôi, Linh Đao.

Trừ phi là tôi cho anh, nếu không, không một người nào có thể sử dụng được nó, thậm chí còn bị nó phản phệ lại.”

******

Nghe đến đó, trong lòng tôi không khỏi cả kinh.

Nếu dựa theo như lời Mộ Dung Ngôn đã nói, Linh Đao này thực sự là của Mộ Dung Ngôn.

Nói như vậy, trước kia chúng tôi không chỉ quen nhau, mà có vẻ mối quan hệ giữa hai chúng tôi còn khá thân thiết.

Nếu không, sao Mộ Dung Ngôn có thể đem Linh Đao này cho tôi?

Đây chính là một pháp bảo vô cùng lợi hại, sao có thể tùy tiện đưa cho người khác được?

Hơn nữa, Mộ Dung Ngôn còn nói, đây là món báu vật truyền thừa của môn phái cô ấy, nào có ai đưa món pháp bảo truyền thừa của mình cho người lạ chứ?

Trong ánh mắt tôi tràn ngập sự kinh ngạc, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên:

“Nói như thế tới, mối quan hệ giữa hai chúng ta không đơn giản chỉ là quen biết.

Mà thậm chí, còn khá thân thiết, đúng không?”

Nói xong, tôi nhìn Mộ Dung Ngôn.

Lúc này, Mộ Dung Ngôn cũng nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt của chúng tôi chạm vào nhau, đều hiện rõ vẻ nghi hoặc cùng khó hiểu.

Giờ phút này, nghe tôi hỏi, Mộ Dung Ngôn cũng khẽ gật đầu.

“Đúng là có khả năng này, trên tay anh còn lưu lại dấu ấn triệu hồi, anh còn có cả món báu vật truyền thừa của môn phái tôi là Linh Đao.

Tôi phỏng đoán, giữa tôi và anh, có lẽ là mối quan sư môn?”

“Sư môn?”

Tôi kinh ngạc nói.

Sao có thể chứ?

Rốt cuộc tôi cũng đã có sư phụ rồi, sao còn gia nhập vào môn phái của Mộ Dung Ngôn được?

Mộ Dung Ngôn lại nghiêm túc gật đầu:

“Không sai, Linh Đao này chính là món pháp bảo truyền thừa của phái tôi.

Bình thường, chỉ có chưởng môn mới có thể sở hữu nó…”

Mộ Dung Ngôn còn chưa nói hết câu, trong lòng tôi đã vang lên một tiếng “lộp bộp”.

“Cái gì? Môn phái nào cơ?”

Sắc mặt của Mộ Dung Ngôn không thay đổi, nói tiếp:

“Thi Môn, thi trong thi thể!”

Lời vừa nói ra, trong đầu tôi lập tức xuất hiện một tiếng nổ vang, như là sét đánh giữa trời quang vậy.

Nói đùa cái kiểu gì thế, Thi Môn ư?

Trong trí nhớ của tôi, dường như đây cũng là một tà giáo thì phải, hơn nữa, hơn nữa, môn phái này đã bị tiêu diệt từ mấy trăm năm trước rồi.

Bình Luận (0)
Comment