Tôi là một người trừ tà ghét cái ác như kẻ thù, sao có thể gia nhập vào tà giáo như Thi Môn này?
Lời này nói ra, tôi còn lâu mới tin.
Tôi không ngừng lắc đầu:
“Không thể nào đâu, trong nhận thức của tôi, Thi Môn hẳn đã bị người đời nhận định là tà giáo.
Sao tôi lại có thể gia nhập vào tà giáo được chứ?”
Mộ Dung Ngôn nghe tôi nói môn phái của mình là tà giáo, sắc mặt có hơi trầm xuống.
Không chỉ thế, mà cô ấy còn có hành động giống hệt người sống.
Mộ Dung Ngôn hít ngược lại một hơi, như thể cố nén lửa giận trong lòng lại.
Nhìn thấy thế, lòng tôi khẽ run lên.
Ấy, vừa rồi tôi nói nhanh quá, trót lỡ miệng mất rồi.
Chẳng may mà đụng vào vảy ngược của Mộ Dung Ngôn, hôm nay tôi chết chắc rồi.
Nghĩ đến cảnh ấy, tôi vội vàng sửa lại lời:
“Đừng nóng giận, đừng nóng giận.
Ý tôi không phải nói Thi Môn xấu xa đâu, chỉ là lời đồn thôi, cái đó, cô cũng biết mà…”
Tôi không nói rõ hẳn ra, nhưng trong mấy lời đồn thổi, Thi Môn quả thật là môn phái tà giáo.
Mộ Dung Ngôn hít một hơi thật sâu, sau đó mới trả lời tôi:
“Anh không hiểu gì về môn phái của chúng tôi cũng là chuyện bình thường, bây giờ tôi cũng chẳng muốn tranh cãi với anh về vấn đề này làm gì.
Hiện tại, tôi chỉ muốn xác định hai điều.
Lúc trước, vì sao anh lại tới Âm phủ?
Và, sau khi trở về dương gian…
Anh đã phát hiện ra những nơi nào khiến mình nghi hoặc hoặc khó hiểu?
Tôi chỉ muốn biết rõ ràng, hai chúng ta rốt cuộc đã quên mất chuyện gì.
Giữa tôi và anh, lại là mối quan hệ như thế nào?”
Thấy Mộ Dung Ngôn nối thẳng vào vấn đề chính, tôi cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Cô ấy nói không sai, hiện tại, hai chúng tôi phải làm sáng tỏ được mọi nguyên do.
Tôi bình tĩnh lại, sau đó liền nói:
“Tôi xuống Âm phủ, là vì để tìm kiếm một món đồ.
Nhưng cụ thể là cái gì, tôi không thể nói rõ được, nhưng cô có thể hiểu nôm na đó là một món pháp khí cũng được!
Một món pháp khí rất lợi hại…”
Tôi không nói rõ là mình tới Âm phủ là để tìm lại thân kiếm cho Kỳ Lân tiền bối.
Cho nên, đành dùng từ “pháp khí” để thay thế, đồng thời, tôi cũng kể qua một lượt về mấy bản ghi âm và video, … mình tìm thấy sau khi hoàn dương.
Cuối cùng, tôi với lấy cái túi đeo mà mình đã mang theo.
Sau đó lại nói:
“Đúng rồi, còn có cái này!”
Nói xong, tôi mở túi ra.
Rồi lấy tấm bài vị được khắc hai chữ “Thi Muội” ra ngoài.
“Cô thử nhìn tấm bài vị này xem, nó được thờ phụng trong nhà tôi. Nhìn chất gỗ này, hẳn là nó được tạo ra từ khoảng ba năm trước.
Nhưng trên bề mặt bài vị xuất hiện rất nhiều vết rạn, lại xuất hiện sau khi chúng ta cùng hoàn dương.
Bởi vậy, tôi nghi ngờ, tấm bài vị này cũng liên quan đến chuyện tôi tới Âm phủ.”
Mộ Dung Ngôn nghe tôi nói như thế, cũng nhận lấy tấm bài vị.
Khi nhìn thấy tấm bài vị này, tầm mắt của cô ấy dán chặt vào dòng chữ khắc trên đó, miệng không khỏi tự lẩm bẩm:
“Bài vị của Thi Muội.”
Tuy rằng Mộ Dung Ngôn đã quên gần hết, nhưng khi đọc ra mất chữ này, trong lòng cô ấy lại sinh ra một cảm giác rất kỳ lạ.
Nhưng sau khi mất hết ký ức, liệu rằng cô ấy có nhớ ra được, hai chữ Thi Muôi ở trên bài vị kia là chỉ ai không?”
Mộ Dung Ngôn cầm bài vị, trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng, cô ấy vẫn lắc đầu:
“Tôi không biết, anh có suy đoán gì không?”
Mộ Dung Ngôn hỏi lại tôi một câu.
Tôi nhận lại tấm bài vị, sau đó nói:
“Kỳ thật, tôi đã có một phỏng đoán táo bạo, rằng, tấm bài vị này có thể là dùng để thờ phụng cô!”
“Anh có chứng cứ gì không?”
“Không có, chỉ là cảm giác mà thôi!”
Mộ Dung Ngôn thản nhiên cười, không nói gì, hiển nhiên cô ấy cũng chẳng tin lời tôi nói.
Như sau khi cười, Mộ Dung Ngôn lại tiếp tục nói:
“Tôi và anh cũng giống nhau, sau khi hoàn dương thì quên mất rất nhiều thứ.
Nhưng cũng kỳ lạ, khi tôi nhìn thấy anh ở thành Uổng Tử, lại cảm thấy rất quen thuộc.
Nếu chứng minh chúng ta đã sớm quen nhau từ trước…
Vậy tôi suy đoán, có lẽ là tôi và anh đã cùng nhau xuống Âm phủ.
Nhưng cuối cùng, vì một nguyên nhân nào đó, mà chúng ta lại quên mất đối phương.”
Sắc mặt tôi ngưng trọng, cảm thấy cũng có khả năng này.
Vì thế, tôi lại hỏi:
“Mộ Dung Ngôn, vậy vì sao cô lại tới Âm phủ?”
Mộ Dung Ngôn nghiêng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong miệng chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ:
“Mạng sống!”
“Mạng sống ư?”
“Không sai, là vì mạng sống.
Tôi nhớ rõ, hồn lực trong cơ thể tôi không ngừng biến mất, vì thế tôi cần phải tới Hồ Trọng Tuyền, mới có thể ngăn ngừa việc hồn phi phách tán…”
Vừa nghe thấy thế, sắc mặt tôi lại biến đổi:
“Cái gì? Cô cũng tới Hồ Trọng Tuyền?”
Mộ Dung Ngôn thấy tôi lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, đôi mày đẹp lại nhăn lại:
“Chẳng lẽ anh cũng tới đó ư?”
Tôi không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại:
“Lúc cô rời khỏi Hồ Trọng Tuyền, có phải đã từng đánh ngất một quỷ hồn?”
Mộ Dung Ngôn nghe câu hỏi ấy, trong nháy mắt, sắc mặt đã thay đổi.
Bởi vì, Mộ Dung Ngôn phát hiện ra, giữa hai chúng tôi, càng ngày càng có nhiều điểm trùng hợp.
Điều này chứng minh, mối quan hệ giữa hai chúng tôi không phải chỉ là quen biết đơn giản mà thôi, mà có lẽ là mối quan hệ rất thân thiết.
Cô ấy gật đầu một cái:
“Không sai, là một lão quỷ, bên hông ông ta còn đeo một tấm thẻ bài!”
Nghe đến đó, tôi bỗng nhiên vỗ tay một cái.
Không sai, trước đó, sư phụ của tôi đúng là quỷ sai thực tập.
Như vậy, bóng dáng nữ quỷ chạy trốn mà tôi nhìn thấy khi trồi lên khỏi mặt nước, đương nhiên chính là Mộ Dung Ngôn rồi.