Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1764

Chương 1764 Chương 1764

Tôi có chút kích động:

“Lúc ấy, tôi ở ngay phía sau cô, tôi mới trồi lên khỏi mặt nước của Hồ Trọng Tuyền, đã nhìn thấy cô đang chạy trốn!”

Mộ Dung Ngôn nghe thế, trong lòng cô ấy cũng không bình tĩnh nổi.

Sau khi hoàn dương, bản thân cô ấy cũng có rất nhiều nghi vấn.

Nhưng mãi mà Mộ Dung Ngôn vẫn không thể giải thích được những nghi hoặc này, khi được tôi triệu hồi tới thung lũng Hắc Ám, lại nhìn thấy Linh Đao trong tay tôi, trong lòng cô ấy không khỏi chấn động.

Lúc ấy, cô ấy cũng có dự cảm, giữa hai chúng tôi nhất định có mối quan hệ nào đó.

Nhưng, cô ấy không ngờ tới, hai chúng tôi không chỉ là có quan hệ với nhau.

Mà nhìn tình hình hiện tại, lúc ấy chúng tôi đã cùng nhau tới Âm phủ, cùng nhau tới Hồ Trọng Tuyền…

******

Thời điểm mới hoàn dương, cả hai chúng tôi đều cảnh giác lẫn nhau.

Không ai trong số chúng tôi kể ra chuyện riêng của mình, nhưng từ khi hoàn dương đến giờ, chúng tôi cũng dần dần hiểu rõ được đối phương.

Khi phát hiện ra đối phương đều không có ác ý, cũng cùng nhau trải qua sự kiện tại thung lũng Hắc Ám…

Lúc này, chúng tôi mới phát hiện ra, lúc trước, giữa hai chúng tôi nhất định có mối quan hệ nào đó.

Chỉ là chúng tôi đều đã quên hết tất thảy, quên sạch sẽ.

Hiện tại, chúng tôi chỉ có thể thông qua một ít chứng cứ còn sót lại, mà phỏng đoán những chuyện xảy ra trước khi hoàn dương mà thôi.

Hai chúng tôi đều từng tới Âm phủ, đều từng bước vào Phong Đô, đều từng xuống Hồ Trọng Tuyền.

Trên tay tôi lại có món pháp bảo của môn phái Mộ Dung Ngôn truyền lại, trên cánh tay còn có dấu ấn triệu hồi cô ấy.

Thế này chứng minh cho điều gì?

Tôi dám khẳng định, phải quá 80%, chúng tôi đã tới Âm phủ cùng nhau.

Nhưng vì sao chúng tôi lại chẳng có ký ức gì về nhau?

Giờ phút này, ngẫm kỹ lại, có khả năng cao, sau khi tới Âm phủ, tiến vào Hồ Trọng Tuyền…

Hai chúng tôi đã quên đi ký ức về nhau, quên mất đối phương.

Mặc dù cả hai tôi đã đưa ra một phán đoán như vậy, nhưng bây giờ ngẫm lại, thật chẳng khác nào chuyện cổ tích trong “Nghìn lẻ một đêm” cả.

(Nguyên văn tác giả dùng từ “Thiên phương dạ đàm” (天方夜譚) tức là “Chuyện nghìn lẻ một đêm” của Ba Tư.)

Phải biết rằng, chúng tôi đâu chỉ quên đi một người mà thôi, mà chúng tôi đã quên hết tất cả những người và sự kiện có liên quan, …

Trong lúc nhất thời, tôi và Mộ Dung Ngôn đều sững sờ, đứng ngây ra một chỗ.

Trong đôi mắt chúng tôi đều tràn ngập sự kinh ngạc, không thể giải thích được.

Rõ ràng chúng tôi không quen biết người trước mặt.

Nhưng từ những chứng cứ còn sót lại, cho thấy, giữa hai chúng tôi có vô số mối liên quan, thậm chí quan hệ giữa chúng tôi còn vô cùng thân thiết.

Như vậy, mối quan hệ giữa hai chúng tôi là thế nào?

Chúng tôi đều không thể biết được, chỉ có thể giữ im lặng một lúc lâu.

Rồi tôi nói với Mộ Dung Ngôn:

“Mộ Dung Ngôn, sau khi cô trở về, có món đồ vật hay thứ gì làm cho cô cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ không?”

Nghe tôi hỏi, Mộ Dung Ngôn cũng hoàn hồn lại.

Rồi cô ấy khẽ gật đầu:

“Anh nhìn xem!”

Nói xong, Mộ Dung Ngôn phất tay một cái, một món đồ thình lình xuất hiện.

Đó là một viên đá nhỏ, màu xanh lục, chỉ lớn cỡ ngón tay cái.

Viên đá này trông cũng giống như viên đá màu xanh lục mà tôi đang giữ trên người, nhưng tôi lại không biết nó là gì.

Tôi nghi hoặc hỏi một câu:

“Đây là cái gì?”

Mộ Dung Ngôn nghiêm túc nói:

“Bích Lạc Thạch!”

Vừa nghe được ba chữ này, tôi lập tức nhớ tới những lời mà mấy người lão Phong đã từng nói với mình khi ở thị trấn Hắc Thạch.

Lúc trước, khi tôi và lão Phong lấy được viên đá màu xanh lục từ trong hồ nước lên, Từ Lâm Tĩnh có nói đây là “Bích Lạc Thạch”, nhưng sau khi kiểm nghiệm lại, thì không phải.

Cô ấy còn nói, lúc trước, khi chúng tôi cùng tới núi Lang Nha có trộm được Bích Lạc Thạch và Bích Lạc Thủy.

Họ nói rằng hòn đá mà tôi lấy được, chỉ có màu sắc giống với Bích Lạc Thạch mà thôi.

Còn lại, trông dáng vẻ của nó, lại chẳng hề giống Bích Lạc Thạch một chút nào cả.

Lúc ấy, tôi chỉ ngây ra, bởi vì căn bản tôi chẳng nhớ được gì.

Bọn họ còn nói, đây là di chứng sau khi tôi hoàn dương, nhưng nay lại nghe được ba chữ “Bích Lạc Thạch”, trong lòng tôi cũng không khỏi nảy sinh sự tò mò.

Sau khi Mộ Dung Ngôn nó ra ba chữ này, lại nói tiếp:

“Tôi không nhớ được làm thế nào mà mình lại có được viên đá này, Mạc bà bà cũng không biết được.

Nhưng trí nhớ của tôi lại trống rỗng.

Tuy nhiên, Bích Lạc Thạch này đã bị đám Mắt Quỷ khống chế.

Đừng thấy nó chỉ là một viên đá bé tí ti, người ngoài không ai có thể có được nó cả.

Sau khi tôi điều tra qua một lượt, lại phát hiện ra đây là viên đá lấy từ núi Lang Nha.

Còn vì sao nó lại bị đánh rơi ở đó, tôi lại không thể nào biết được.

Vì sao nó lại rơi vào tay của tôi, tôi lại càng không nghĩ ra nổi.”

Từng câu từng chữ của Mộ Dung Ngôn đều khiến lòng tôi chấn động dị thường.

Như vậy, lời của mấy người lão Phong từng nói không hề sai, viên đá này cũng có thể giống với những gì Từ Lâm Tĩnh đã nói.

Lúc đầu, là tôi đưa bọn họ tới núi Lang Nha trộm Bích Lạc Thạch.

Chỉ là, tôi đã chẳng còn nhớ được đoạn ký ức này nữa rồi.

Nghĩ đến đây, tôi ngây người ra một lúc lâu.

Sau đó, lắp bắp nói:

“Này, thế này, có lẽ, có lẽ nào, là chúng tôi đã cùng nhau trộm được…”

“Các anh, trộm ra được?”

Mộ Dung Ngôn lại kinh ngạc nói.

Tôi gật đầu, rồi kể lại cho Mộ Dung Ngôn nghe chuyện đã trải qua ở thị trấn Hắc Ám.

Bình Luận (0)
Comment