Mộ Dung Ngôn nghe xong, lại tiếp tục hít ngược một ngụm khí lạnh.
Tuy rằng, tạm thời chúng tôi chưa thể nào xác nhận được, nhưng nó đã một lần nữa chứng minh chúng tôi có quan hệ mật thiết với nhau.
Hai người chúng tôi trầm mặc một chút, sau đó Mộ Dung Ngôn cất Bích Lạc Thạch đi.
Cuối cùng, cô ấy lại buông tay ra.
Một viên ngọc màu trắng lại thình lình xuất hiện trước mắt tôi.
Viên ngọc trắng kia vừa xuất hiện, đã tỏa ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.
Không chỉ có vậy, viên ngọc trắng này còn rất đặc biệt, thậm chí nó còn có thể khiến hồn phách của tôi rung động theo.
Con ngươi của tôi bỗng nhiên giãn ra, vô cùng kinh ngạc:
“Đây, đây là Ngọc Khoá Hồn!”
Tôi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được thứ này, bởi vì tôi có thể nhớ ra nó.
Lần trước, tôi đã đi theo Dương Tuyết tới phái Thương Quan thăm quan, cuối cùng tôi còn tham gia một cuộc thi võ và giành được giải nhất.
Một trong những phần thưởng mà tôi nhận được chính là Ngọc Khoá Hồn này.
Bây giờ nhìn lại, viên Ngọc Khoá Hồn này dường như chính là giải thưởng mà tôi đã giành được lúc đó.
Lúc này, Mộ Dung Ngôn đang cầm Ngọc Khoá Hồn, cũng lên tiếng:
“Đúng vậy, đây chính là Ngọc Khóa Hồn.
Nhưng mà, tôi lại không thể nhớ rõ, vì sao tôi lại có được thứ này, anh có nhớ được không?”
Tôi nghiêm túc gật đầu:
“Trước đây, tôi cũng lấy được một viên Ngọc Khóa Hồn, đó là phần thưởng tôi có được từ cuộc thi võ trên núi Thương Quan.
Nhưng sau đó, tôi để nó ở đâu, lại chẳng nhớ rõ…”
Tôi vừa nói chuyện, vừa lắc đầu, và lặp đi lặp lại câu nói ấy.
Kết quả, tôi chợt nhận ra, ngoại trừ trận tỉ võ mà có được Ngọc Khóa Hồn ra.
Những chuyện sau đó, tôi lại chẳng nhớ được một chút nào.
Còn về phần viên ngọc kia đã đi đâu về đâu, tôi lại càng không biết được mảy may.
Mộ Dung Ngôn nghe tôi nói xong, trong lòng càng thêm kích động.
Nếu chỉ có một chuyện như vậy thì còn có thể coi là trùng hợp, nhưng hai, ba chuyện xảy ra liên tiếp như thế, thì không thể coi là sự trùng hợp nữa rồi, phải không?
Quá nhiều sự trùng hợp gộp lại, thì lại thành sự thật rồi.
Mối quan hệ giữa hai chúng tôi quả nhiên là còn có câu chuyện nào đó ẩn giấu phía sau.
Nhưng đó là gì? Cả tôi và Mộ Dung Ngôn đều chẳng thể biết được.
Hơn nữa, vì nguyên nhân gì mà cả hai người chúng tôi đều không thể nào nhớ ra…
Cuối cùng Mộ Dung Ngôn cũng chậm rãi cất Ngọc Khóa Hồn đi, rồi mới nói với tôi:
“Đinh Phàm, có lẽ, mối quan hệ giữa hai chúng ta có sự đặc biệt nào đó.
Nếu không, giữa hai chúng ta không thể nào có nhiều điểm trùng hợp như vậy.
Hơn nữa, tôi có phỏng đoán, anh có thể là đồ đệ của tôi!”
Mộ Dung Ngôn vừa dứt lời, tôi đã thấy cả người mình đều khó chịu.
Tôi kinh ngạc hỏi lại:
“Gì? Tôi là đồ đệ của cô sao?”
Tôi đường đường là một người trừ tà, sao lại bái một nữ quỷ làm sư phụ được cơ chứ?
Cô nói đùa cái kiểu gì vậy?
Lại còn nói mình là sư phụ của tôi được nữa chứ.
Vì thế, tôi chẳng hề nghĩ ngợi gì, liền phủ định chuyện này ngay.
Bởi vì, tôi không cho rằng, tôi có thể bái một người khác làm thầy, mà người này còn là một nữ quỷ.
Cho nên, tôi vội lắc đầu, nói:
“Không có thể nào, tuyệt đối không thể nào đâu!”
“Sao lại không thể? Nếu không, sao anh có thể có được món báu vật truyền thừa của môn phía tôi là Linh Đao cơ chứ?
Nếu không, sao tôi có thể cùng anh đi tới Hồ Trọng Tuyền?
Nếu không, Bích Lạc Thạch cùng Ngọc Khóa Hồn trong tay tôi lúc này lấy từ đâu ra?
Cho nên, tôi dám khẳng định, phải tới 50%, anh chính là đồ đệ của tôi!
Nào, gọi một tiếng sư phụ đi!”
Mộ Dung Ngôn nói xong lời cuối cùng, thế mà còn nhẹ nhàng để lộ ra nụ cười xinh đẹp, mê người.
Còn tôi thì lại trợn trắng cả mắt, không biết vì sao, trong miệng tôi lại đột nhiên thốt ra một câu:
“Tôi thấy cô là vợ tôi thì hợp lý hơn đấy!”
*****
Đây là câu nói thoát ra từ trong tiềm thức của tôi, căn bản là còn chưa kịp đi qua đại não nữa.
Rốt cuộc, trước kia, Mộ Dung Ngôn vốn dĩ chính là cô vợ nhỏ của tôi.
Tuy rằng là một cô vợ quỷ, sau đó chúng tôi còn tới Âm phủ để ly hôn.
Tuy nói, đoạn ký ức này đã biến mất, nhưng nó vẫn còn tồn tại trong tiềm thức của tôi.
Sau khi tôi chợt thốt ra câu ấy, chính sắc mặt của tôi cũng chợt thay đổi.
Trong lúc nhất thời, tôi chỉ thấy hơi xấu hổ, rốt cuộc câu nói ấy cũng quá mất lịch sự rồi.
Kết quả, đến cả Mộ Dung Ngôn cũng hơi ngây người ra.
Ngay sau đó, một nữ quỷ như cô ấy thế mà lại lộ ra sự ngượng ngùng.
Tuy nhiên, khi tôi chuẩn bị lên tiếng để giảm bớt bầu không khí xấu hổ này…
Gương mặt vốn đang ngượng ngùng của Mộ Dung Ngôn, bỗng trở nên lạnh lùng.
Không chỉ vậy, âm khí lập tức nổi lên cuồn cuộn, khiến cho tôi cảm thấy khó chịu.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy ngực mình bị đè nặng, đến thở cũng thấy khó khăn.
Trong long tôi thầm kêu không xong rồi, tôi chọc giận đối phương mất rồi.
Tôi vội vàng mở miệng nói:
“Ngại quá…”
Kết quả, tôi còn chưa nói hết lời, Mộ Dung Ngôn đã giơ tay ra, vươn thẳng về phía cổ tôi.
Đạo hạnh của Mộ Dung Ngôn cao tới mức nào? Tôi có thể ngăn cản được cô ấy sao?
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, cổ đã bị đối phương bóp lấy rồi.
Đôi tay kia lạnh như băng, buốt đến tận xương, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tôi bắt lấy tay Mộ Dung Ngôn theo bản năng, hòng thoát khỏi bàn tay của cô ấy.
Nhưng cánh tay kia như biến thành gọng kìm, tôi căn bản không thể nào đả động được.