Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1766

Chương 1766 Chương 1766

Hơn nữa, đôi tay ấy còn không ngừng tăng sức.

Tôi chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, khó chịu cùng cực.

Mà Mộ Dung Ngôn lại nhìn tôi chằm chằm, giận dỗi nói:

“Anh dám chọc ghẹo tôi sao!”

Giờ phút này, tôi đã hối hận đến xanh cả ruột, tôi nào biết hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.

Nếu biết trước, có đánh chết tôi cũng không dám nói ra câu kia, tôi có hít lấy một hơi, khó khăn nói:

“Xin, xin lỗi mà!

Tôi, tôi cũng chỉ đùa một chút!

Nếu cô không thích, tôi xin thu lại lời mình vừa nói, không, không được sao?”

Chỉ nói một câu ngắn ngủi như vậy, cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng khó khăn, yết hầu đã bị nghẹn tới mức tôi sắp ngất đi.

Nhưng nào ngờ, Mộ Dung Ngôn thấy dáng vẻ của tôi khó chịu như vậy, không chỉ không có ý buông tay ra, mà còn có chút đắc ý.

Cô nàng còn dồn thêm sức xuống tay.

Trên khoé miệng còn xuất hiện một nụ cười nhạt.

Tuy rằng nữ quỷ Mộ Dung Ngôn này khi cười lên quả thực rất xinh đẹp.

Nhưng lúc này tôi đã sắp bị cô ấy bóp chết rồi, cho nên nhìn thế nào cũng thấy đây là “nụ cười chết chóc”.

“Đinh Phàm, lời đã nói ra rồi thì thu hồi lại thế nào đây?

Nếu không thì thế này nhé, hôm nay tôi sẽ giết chết anh.

Sau đó, giữ hồn phách của anh lại trong Mộ Dung phủ, để anh ở rể cho nhà tôi?”

Trong lòng tôi vang lên một tiếng “Lộp bộp”.

Đùa cái kiểu quái gì thế, lại còn bảo tôi tới ở rể?

Thế này không phải là muốn giết chết tôi đấy ư, sao thế được?

Tôi đang sống tốt lắm, còn chưa muốn chết đâu.

Tôi sợ tới mức trợn trừng cả hai mắt, lại cố nói:

“Đừng, đừng, đừng, tôi còn, còn chưa muốn chết đâu!

Cô Mộ Dung, Mộ Dung xinh đẹp, chị Mộ Dung, xin chị thả tay ra đi!”

Bị tu vi của Mộ Dung Ngôn trấn áp, tôi thậm chí còn chẳng thể thúc giục được đạo khí trong người.

Đây chính là sự áp chế tuyệt đối, cho nên, ngoại trừ việc mở miệng xin tha, thì thật sự không còn đường nào để phản kháng nữa.

May là Mộ Dung Ngôn cũng không thực sự muốn giết tôi, cô ấy chỉ đang giận dỗi một chút mà thôi.

Suy cho cùng thì cô ấy cũng là một quỷ hồn từ thời cổ đại, mà trong tư tưởng thời đó, danh tiết là điều gì đấy rất quan trọng.

Hơn nữa, trong khoảnh khắc cô ấy bóp lấy cổ tôi, trong mắt cô ấy còn hiện lên sự đau xót khó hiểu.

Có lẽ cô ấy cũng giống tôi, trong lòng cũng tồn tại cảm giác kỳ lạ nào đó.

Lúc này, gương mặt tôi đã bị nghẹn đến đỏ bừng, lời nói của tôi đã cho cô ấy một bậc thang để đi xuống.

Cô ấy lại giả vờ bày ra vẻ giận dỗi:

“Hừ, nể tình trước đây tôi và anh cũng là chỗ quen biết.

Cho nên tôi sẽ không giết anh!

Đồ tra nam chết tiệt!”

Lời vừa dứt, tay của Mộ Dung Ngôn lại khẽ dùng thêm chút lực, trực tiếp ném tôi xuống đất.

Tuy nhiên, cùng lúc đó, trong lòng tôi và Mộ Dung Ngôn cùng run lên một chút.

Nhưng không biết vì sao, ngay khi cô ấy nói ra mấy chữ “tra nam chết tiệt”, trong lòng chúng tôi đều giống như bị điện giật.

Còn về lý do tại sao, chúng tôi đều không biết.

Trong lúc nhất thời, cả hai chúng tôi đều ngây ra một lúc.

Sau khi ngẩn ngơ nhìn đối phương một lát, Mộ Dung Ngôn đã rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Tôi vội che cổ lại, ho khan vài tiếng.

“Không phải tôi chỉ nói đùa một chút thôi sao, thế mà suýt chút nữa cô đã giết chết tôi rồi!”

Tôi oán giận một tiếng.

Mộ Dung Ngôn lại trừng mắt với tôi:

“Đừng nói nhảm nữa, dù sao, từ nay về sau anh cũng phải nghe theo tôi.”

Lúc này, tôi cũng nhận ra, Mộ Dung Ngôn không hề muốn giết tôi.

Những lời vừa rồi cô ấy chỉ nói ra trong lúc giận dỗi mà thôi.

Nhưng mà cô ấy lại muốn tôi nghe lời cô ấy sau? Điều này làm tôi thấy rất mâu thuẫn.

Tôi có phải là thằng ở đâu, tại sao tôi phải nghe lời của cô chứ?

Tôi lập tức phản bác:

“Dựa vào đâu mà tôi phải nghe theo cô chứ! Cũng có phải là…”

Hai từ “chồng cô” còn chưa kịp thốt ra…

Mộ Dung Ngôn đã phóng ánh mắt như muốn giết người về phía tôi:

“Anh là gì?”

Tôi cảm thấy, mình lại sắp nói bậy rồi, vì thế vội vàng nuốt hai chữ “chồng cô” đã sắp vọt ra khỏi cổ họng vào trong.

Mẹ kiếp, nếu tôi lại nói sai, sẽ lại chọc giận nữ quỷ có tính tình tàn bạo này, chẳng phải sau này tôi sẽ “được ngắm” khói nhang sao.

“Là, là, là, sư huynh của cô!

Đúng, tôi là sư huynh của cô.

Dựa vào đâu mà tôi phải nghe theo lời cô?”

Mẹ nó chứ, may là trong cái khó ló cái khôn, nhất thời tôi còn kịp nghĩ ra hai chữ này.

Nhưng mà ai ngờ, lúc này Mộ Dung Ngôn lại lộ ra một nụ cười xấu xa:

“Vậy sao? Tôi mà lại là sư muội của anh à?

Nếu vậy bây giờ anh có nghe lời tôi không?”

Nghe đến đó, tôi đen mặt lại.

“Thế, thế này không hay đâu, phải không?”

Nhưng tôi vừa dứt lời, mặt Mộ Dung Ngôn lại trầm xuống.

“Cái gì không hay? Tôi nói được là được.

Hơn nữa, dòng chữ ở trên tấm bài vị này cũng không phải là thầy trò, mà lại là hai chữ Thi Muội!

Nói không chừng, người được anh thờ phụng bấy lâu nay chính là tôi đấy?”

Mộ Dung Ngôn nở nụ cười xấu xa, bày ra dáng vẻ nếu tôi không đồng ý, thì sẽ đánh chết tôi ngay.

Lòng tôi nghẹn khuất, đây rõ ràng là dáng vẻ của một lão tư bản mà?

Nhưng tôi không muốn bị nữ quỷ này khống chế, liền há miệng định phản bác:

“Không được…”

Kết quả, tôi mới chỉ thốt ra được hai chữ ấy, Mộ Dung Ngôn đã vỗ xuống bàn một cái.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Phanh” trầm vang, chiếc bàn gỗ kia đã vỡ tan thành mười mấy mảnh.

Tôi lập tức giật nảy cả người.

Bình Luận (0)
Comment