Sức mạnh của một chưởng này lớn tới mức nào?
Nhưng Mộ Dung Ngôn chỉ nhẹ nhàng nhìn cánh tay mình, rồi cất giọng nói êm dịu:
“Ấy chết! Lỡ chẳng may một chưởng này mà đánh trúng anh thì sao nhỉ? Tôi chưa từng biết cảm giác đánh trúng người sống là như thế nào?
Đúng rồi, vừa rồi anh nói gì ý nhỉ?
Nói tiếp đi…”
Giọng của Mộ Dung Ngôn rất thản nhiên, còn tỏ vẻ nghiêm túc mà nhìn tôi.
Mà trong lòng tôi lúc này đã lạnh run.
Mẹ nó! Đây chính là uy hiếp trắng trợn.
Nếu tôi thực sự dám nói ra một chữ không, chỉ sợ Mộ Dung Ngôn sẽ đánh tôi trọng thương.
Tôi sợ tới mức vội nuốt nước miếng:
“Tôi, tôi, tôi nói là được…”
Mộ Dung Ngôn lập tức mỉm cười:
“Thế này không phải là được rồi sao, sau này anh cứ nghe theo lời tôi.
Tương lai, nếu có người nào hỏi về mối quan hệ giữa hai chúng ta.
Anh cứ nói tôi là sư muội của anh, đã hiểu chưa?”
Vừa nói chuyện, Mộ Dung Ngôn vừa vặn cổ, bẻ ngón tay, những tiếng “lộc cộc” vang lên.
Luồng âm khí cường đại bao phủ khắp người tôi.
Chỉ cần tôi dám phản đối, nữ quỷ này chắc chắn sẽ đập chết tôi.
Tôi không còn cách nào khác, anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt, tôi cũng chỉ đành thoả hiệp mà thôi.
Cái này được gọi là: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Mộ Dung Ngôn này chính là một mụ khủng long bạo chúa, cho dù đã quên mất quá khứ, nhưng vẫn đối xử với tôi thô bạo như vậy…
*****
Có lẽ đây chính là vận mệnh.
Cho dù chúng tôi đã quên mất nhau, nhưng hiện giờ, chúng tôi lại lần nữa có liên quan đến nhau.
Dưới sự áp bức của Mộ Dung Ngôn, tôi chỉ đành gọi Mộ Dung Ngôn một tiếng:
“Thi Muội!”
Mộ Dung Ngôn cười đến là vui vẻ:
“Đừng miễn cưỡng như vậy chứ, anh xem, trong tay anh cũng cầm Linh Đao rồi.
Tôi nghĩ trước khi chúng ta xuống Âm phủ, chắc chắn anh chính là đồ đệ của tôi.
Nhưng bây giờ anh chẳng chịu gọi tôi một tiếng sư phụ, chỉ chịu gọi tôi là Thi Muội, anh cũng coi như đã chiếm được lợi rồi đấy.”
Tôi trợn trắng mắt, lại còn đánh tráo khái niệm, bảo tôi chiếm lợi từ cô ấy, rõ ràng là tôi chịu hiếp bức mà.
Tôi không nói được gì, chỉ giữ im lặng.
Mà Mộ Dung Ngôn lại tiếp tục nói:
“Được rồi, bây giờ chúng ta đều biết được khoảng bảy, tám phần.
Còn về phần, sau khi chúng ta xuống Âm phủ lại quên mất điều gì, hoặc còn làm gì nữa.
Bây giờ chúng ta có nghĩ cũng chẳng rõ, cứ gác lại để sau vậy.
Đây là Linh Đao, nếu nó đã ở chỗ anh, thì anh cứ giữ lại đi!”
Tôi sử dụng Linh Đao, thấy nó dùng rất tốt, vì thế cũng chẳng cự tuyệt.
Tôi lại cất Linh Đao trong tay đi, mà Mộ Dung Ngôn lại nhìn tôi, nói tiếp:
“Đinh Phàm, lần này anh dám lẻn vào thung lũng Hắc Ám.
Sau này, đám Mắt Quỷ trong thung lũng Hắc Ám nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Tốt nhất, anh nên cẩn thận một chút!”
Nhưng khi nghe thấy lời này, tôi lại chẳng thấy sợ hãi.
Ông đây chỉ có một thân một mình, nói trắng ra thì, tôi chỉ có một cái mạng này thôi, sao phải để ý đến điều này?
Tôi buông tay ra:
“Không sao cả, chỉ sợ bọn chúng không dám đến thôi.
Nếu chúng dám đến, thì tôi liền dám giết. Dù sao, kiếp này, tôi và đám yêu đạo ấy vốn chẳng đội trời chung.”
Tôi nhẹ nhàng nói, không hề có chút sợ hãi nào.
Mộ Dung Ngôn lại ngây ra một lúc, sau đó nói với tôi:
“Trên tay anh vẫn còn lưu lại dấu ấn đen của tôi, dù tôi không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không muốn anh chết.
Nếu anh thật sự gặp phải nguy hiểm, trong lúc nguy cấp có thể gọi tôi.”
Những lời này Mộ Dung Ngôn nói ra rất chân thành.
Tôi cũng chẳng xụ mặt nữa, mà gật gật đầu với cô ấy, nói:
“Mục đích tôi tới đây hôm nay cũng đã đạt được rồi, tôi phải đi đây!”
Nói xong, tôi định chào tạm biệt.
Bởi vì đều muốn hỏi, cũng đã hỏi rồi.
Điều muốn biết, cũng đã biết được rồi.
Điều không thể biết, chúng tôi cũng chẳng biết được.
Tôi có tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có ích gì nữa.
Mộ Dung Ngôn cũng không ngăn cản tôi, chỉ gật đầu một cái.
Đồng thời, cô ấy lại nói:
“Đinh Phàm, anh về đi.
Sau khi về thì nhớ đốt chút nhang khói cho tôi đấy!”
Nghe đến đó, da mặt tôi giật giật vài cái.
Có ý gì đây, còn chủ động muốn tôi cung phụng cô à?
Mộ Dung Ngôn trừng mắt với tôi một cái:
“Thế nào? Anh không muốn nghe lời tôi phải không?”
Nói rồi, Mộ Dung Ngôn tiếp tục uy hiếp tôi.
Tôi đánh không lại, cũng chẳng còn cách nào khác.
Đành bất đắc dĩ gật đầu:
“Được rồi, sau khi về nhà tôi sẽ thắp nhang cung phụng cho cô.
Nói đi, cô muốn cúng gì?”
Tôi hơi mỉm cười, đây cũng chẳng phải là chuyện gì lớn lao.
Rốt cuộc thì nhà tôi chính là một cửa hàng vàng mã, hương nến, tiền giấy có rất nhiều.
“Tôi nghĩ đã, giấy vàng năm cân, vàng mã trăm thỏi, người giấy năm đôi, nhà giấy một căn!”
Mấy thứ này không phải là vấn đề lớn, nên tôi cũng chẳng từ chối.
Cho nên tôi sảng khoái đồng ý, xem như đây là quà cảm ơn vì trước đó Mộ Dung Ngôn đã từng cứu mạng mình đi!
“Được rồi, tôi đi đây đi!”
Nói xong, tôi nhìn cô ấy thêm một lượt cho thật kỹ.
Phát hiện ra Mộ Dung Ngôn cũng đang nhìn mình, đôi mắt xinh đẹp kia lưu chuyển, làm cho người ta si mê không lối thoát.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn xoay người, rời khỏi căn phòng này.
Sau khi rời khỏi tiểu viện, thì lại gặp được Mạc bà bà.
Mạc bà bà thấy tôi đi ra, mỉm cười hiền từ.
Bà ấy nói sẽ tiễn tôi ra ngoài, tôi chỉ gật đầu, nói câu cảm ơn.
Mà Mạc bà bà vừa đi trước dẫn đường, vừa nói:
“Cậu Đinh thật là một người đặc biệt.