Đã hơn một trăm năm nay, tiểu thư chưa từng cho một người đàn ông con trai nào bước vào trong phòng mình cả.
Cho dù có là cậu Dạ - Dạ Phong, cũng không được vào.
Cậu, cậu đúng là ngoại lệ, ha ha…”
Mạc bà bà vừa nói vừa cười, còn tôi lại ngẩn người ra.
Bởi vì tôi không biết, rốt cuộc là phước lành hay là xui xẻo đây.
Tôi bị bức ép nhận “Thi Muội”, kỳ thật đây chính là một lão tư bản biến chất thì có, càng ngẫm lại lại càng khó chịu.
Còn về người tên Dạ Phong kia, hẳn chính là tên nam quỷ đã từ bị Kỳ Lân tiền bối đánh cho tơi bời ở ngoài bãi tha ma lần trước.
Nghĩ vậy, tôi chỉ cười cười, chứ không nói thêm gì.
Mà Mạc bà bà đã từ từ đưa tôi ra đến cổng lớn, sau đó nói với tôi:
“Cậu Đinh, lão đây không tiện tiễn cậu đi xa hơn nữa!”
“Không, không, không, cảm ơn Mạc bà bà!”
Nói rồi, tôi chắp tay vái chào Mạc bà bà, sau đó xoay người, rời khỏi Mộ Dung phủ.
Đi qua đường lát đá, tôi mới quay đầu lại, nhìn thoáng qua.
Mộ Dung phủ vẫn như cũ, trước cổng vẫn treo hai chiếc đèn lồng đỏ chiếu sáng, xung quanh là những luồng khí âm hàn cuồn cuộn.
Nhưng tôi cũng chỉ liếc mắt thêm một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.
Một mình đi qua bãi tha ma u ám của Quỷ Mã Lĩnh, trong lòng tôi cũng chẳng thấy sợ hãi.
Trong đầu tôi còn đang mải suy nghĩ, vừa rồi Mộ Dung Ngôn đã uy hiếp tôi.
Cô ấy cứ giống như là một nghiên mực không phai, khiến cho tâm trí tôi bị lây nhiễm.
Tôi càng cố lơ đi, thì lại càng nhớ tới cô ấy.
Tôi cứ ở trong trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế mà trở về tới cửa hàng ở thị trấn Thanh Thạch.
Hồ Mỹ vẫn còn nằm ngủ say trên ghế sô pha, tôi cũng quá buồn ngủ rồi.
Mấy ngày nay chúng tôi bôn ba vất vả, thật sự cần phải nghỉ ngơi cẩn thận mấy ngày mới được.
Tôi nhanh chóng rửa mặt mũi, sau đó nằm bẹp dí lên giường, không nhúc nhích.
Chẳng mấy chốc, tôi đã thiếp đi.
Chỉ là tôi không thể ngờ được là, sau khi bản thân chìm vào giấc ngủ, bóng dáng một người con gái mặc đồ trắng từ từ hiện lên bên mép giường của tôi.
Cô gái này có vẻ đẹp tuyệt trần, chẳng ai sánh bằng.
Cô nàng không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
Rồi nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Người đó, là anh sao? Mệnh cách Ngũ Thủy.”
“…”
Một giấc này tôi ngủ rất sâu và rất ngon, chờ đến khi tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Tuy rằng tôi đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn giữ dáng vẻ mơ mơ màng màng.
Tôi ngáp một cái rồi rời khỏi phòng.
Trở lại phòng khách, tôi thấy Hồ Mỹ vẫn còn ngủ say.
Nhưng tôi cũng chẳng để ý tới cô ấy, đi ra ngoài một chút, sau đó lấy chút tiền giấy linh tinh, rồi đi ra mảnh sân sau nhà.
Nơi này là nơi để quan tài và mấy thứ linh tinh lặt vặt, mấy ngày nay tôi không về nhà, cỏ dại đã mọc lên rất nhiều.
Tôi nhặt sạch cỏ trên mảnh đất trống, sau đó, lấy mấy thứ tiền giấy thỏi vòng đó đặt lên trên mảnh đất.
Cuối cùng, tôi viết mấy chữ lên lá bùa vàng:
“Mộ Dung Ngôn, Thi Muội, nhận đi!”
Sau đó, tôi bóp chặt lá bùa, lửa chợt bùng lên.
Cứ như thế, tôi dần dần đốt đồ cúng cho Mộ Dung Ngôn.
Kế tiếp, tôi ngồi ở bên ngoài phòng ăn, xem TV một lát rồi về phòng ngủ tiếp.
Đến giữa buổi trưa hôm sau, tôi mới cảm thấy ngủ đủ.
Duỗi người một cái, tôi mới chính thức mở cửa buôn bán trở lại.
Lăn lộn hơn một tháng nay, tôi cũng nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian thôi.
Chuyện làm ăn cũng nên tiếp tục.
Trừ khi là gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nếu không tôi cũng cần phải miễn cưỡng sống những ngày vất vả, chạy đôn chạy đáo như vậy.
Tôi cứ thế trải qua mười mấy ngày cứ ăn rồi chơi, trông cửa hàng, trò chuyện trên WeChat, …
Cách Đại hội Đạo Minh còn hơn một tháng…
Tôi đã lên kế hoạch sẽ lên đường vào ngày hôm sau, nhưng hôm nay, tôi lại gặp được vị khách đeo kính, cao gầy kỳ lạ kia.
Đây chính là người đàn ông đã đến cửa hàng của tôi mua người giấy, sau khi tôi và Tiểu Mạn diệt trừ xe tang được một khoảng thời gian.
Lúc này đây, anh ta cũng mang theo một chiếc cặp, cùng một cặp kính mắt mà đi tới trước cửa hàng tôi.
Bởi vì vị khách này khiến cho tôi cảm thấy có chút kỳ quái, trước đó còn luôn hỏi về chuyện của “sư phụ”, còn bày ra dáng vẻ ưu sầu…
Cho nên, anh ta đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi, giờ phút này, anh ta lại xuất hiện một lần nữa.
Tôi nhiệt tình chào hỏi:
“Chào tiên sinh, anh lại cần mua gì thế?”
Vị khách đeo kính nhìn thấy tôi, chỉ cười nhạt, rồi trả lời thẳng:
“Lần này, tôi không cần gì cả! Mà tôi tới tìm cậu…”
******
Nghe đối phương nói đến tìm mình, tôi còn ngây ra một lúc.
Tới tìm tôi? Chẳng lẽ người này muốn mời tôi ra ngoài làm pháp sự?
Ừm, cũng có khả năng lắm.
Nhưng mà, ngày mai tôi phải rời khỏi thành phố này rồi, thời gian quả là có chút gấp gáp.
Nhưng mà tôi vẫn phải hỏi han trước, nếu thực sự đây là chuyện phiền phức, tôi vẫn sẽ dành chút thời gian đi giải quyết.
Còn nếu đây chỉ là chuyện tang lễ bình thường, tôi sẽ nhường cho mấy người Lão Tần Gia đi làm.
Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười đon đả:
“Ôi, không biết anh đây đến tìm tôi làm gì?
Anh muốn xem phong thuỷ, hay là chuyển nhà?”
Giọng nói của tôi không nhanh không chậm, rất bình tĩnh.
Người đàn ông đeo kính nhìn tôi chăm chú, hai mắt cũng không chớp lấy một cái.
Đợi đến khi tôi nói xong, anh ta mới mở miệng:
“Đều không phải!”
“Vậy anh tìm tôi làm gì?”
Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, cảm giác như người này đang úp úp mở mở trước mặt mình.