Người đàn ông lấy chiếc cặp da ra, rồi mở cặp.
Sau đó, anh ta lấy một món đồ từ trong chiếc cặp của mình, đặt ngay trước mặt tôi.
Thứ kia có hình dạng thon dài, nó được dùng giấy báo cuốn kỹ.
Đó là thứ gì, tôi không biết.
Mà sau khi người đàn ông đeo kính lấy thứ kia ra, thì đưa thẳng cho tôi:
“Cầm đi!”
Ngữ khí của đối phương vừa ngắn gọn lại kiên quyết, khiến tôi khó hiểu.
Nhưng nhìn dáng vẻ này, có lẽ người này không có địch ý gì.
Cho nên, tôi liền nhận lấy, nghi hoặc hỏi lại:
“Đây là thứ gì?”
Hỏi xong, tôi muốn bỏ lớp giấy báo ra.
Nhưng người đàn ông đeo kính lại duỗi tay ngăn tôi lại.
Đồng thời, tôi nhìn thấy người đàn ông này đẩy đẩy gọng kính trên mặt, rồi trả lời:
“Đây là một nắm rơm rạ…”
Nghe đến đó, trong đầu tôi như có một tiếng “ù ù”.
Rơm rạ?
Anh đùa ông đây đấy à? Anh bí bí mật mật đưa cho tôi một món đồ như vậy.
Thế mà anh lại nói với tôi, đây chỉ là một bó rơm rạ?
Anh chơi khăm tôi sao?
Chỉ trong chớp mắt, tôi cảm thấy như mình vừa bị chơi khăm, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cảm thấy tôi sắp nổi giận, người đàn ông đeo kính kia đã nói:
“Cậu cứ bình tĩnh trước đã, tôi đã tới đây rồi, ắt có tin tức muốn nói cho cậu.”
“Tin tức? Tin tức gì cơ?”
Trong lòng tôi vẫn chẳng thoải mái nổi, tôi cứ có cảm giác người này cố tình ăn nói mập mờ.
Anh ta nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của tôi, trên khoé miệng lại dấy lên một nụ cười mỉm:
“Chẳng lẽ anh không định mời tôi vào trong sao?”
Tôi trợn trắng mắt, không còn gì để nói.
Anh muốn nói gì thì cứ nói đi, cứ dông dài như thế làm gì.
Nhưng nghe nói đối phương tới nơi này, là có tin tức muốn nói cho tôi, còn đặc biệt tới tìm tôi.
Người này có thể đem tin tức gì đến cho tôi? Có khả năng người này sẽ giới thiệu cho tôi một mối làm ăn nào đó.
Không còn cách nào khác, tôi còn phải mở cửa làm ăn buôn bán.
Tôi cố nén cơn tức giận và nói với anh ta:
“Được rồi! Anh vào trong đi!”
Nói xong, tôi bước vào nhà cùng với người đàn ông đeo kính.
Sau khi vào nhà, người đàn ông đeo kính còn đánh giá căn nhà của tôi một lượt.
Cuối cùng, ánh mắt của người này dừng trên người Hồ Mỹ “tham ngủ kia, nhưng anh ta chỉ nhìn vài lần, còn Hồ Mỹ vẫn càng “ngủ” càng ngon.
Kế tiếp, anh ta ngồi trên ghế sô pha.
Tôi rót cho người nọ một cốc nước, sau đó cũng ngồi bên cạnh anh ta:
“Tiên sinh, anh tới tìm tôi.
Rốt cuộc là vì để nói tin gì?
Còn nữa, anh đưa cho tôi một bó rơm cuộn giấy báo là có ý gì chứ?”
Người đàn ông đeo kính nhấp một ngụm nước, rồi nhìn tôi mỉm cười:
“Chuyện này sao!
Trước khi giải thích, hãy để tôi giới thiệu về bản thân mình trước!”
Tôi im lặng, ý bảo anh ta cứ nói tiếp đi.
Người đàn ông đeo kính vẫn mỉm cười như cũ, rồi nói:
“Thật trùng hợp, tôi cũng mang họ Đinh, tên là Vô Cực.”
Đinh Vô Cực, tên của người này thật đúng là bá đạo.
Dám dùng hai chữ “Vô Cực” làm tên, mệnh anh ta cũng cứng đấy, có thể trấn áp được cái tên này.
Nhưng tôi chỉ thoáng nghĩ đến như vậy thôi, còn lại cũng chẳng để ý nhiều.
Sau khi đối phương giới thiệu xong, anh ta lại nói:
“Có thể cậu không có hứng thú gì với tôi, nhưng tôi lại biết rất nhiều về cậu đấy.”
“Biết về tôi?”
Tôi khẽ nhíu mày.
“Đúng vậy.
Hơn nữa, tôi còn biết, hơn một tháng trước, cậu mới chạy thoát khỏi thung lũng Hắc Ám…”
Vừa dứt lời, sắc mặt của tôi đã biến đổi.
Làm sao người này biết được chuyện tôi chạy thoát khỏi thung lũng Hắc Ám?
Phải biết rằng, ngoại trừ những người đã cùng trải qua với tôi, và một số lãnh đạo cấp cao của Đạo Minh thì không ai biết được.
Bởi vì sau khi mấy người Ngô Hưng Long rời đi, chúng tôi cũng đã chủ động nhờ anh ấy che giấu tin tức của tôi và lão Phong.
Để cho thông tin của tôi và lão Phong không bị lan ra khắp Đạo Minh, chủ yếu là vì chúng tôi không muốn mình quá “nổi tiếng”.
Đồng thời chúng tôi cũng không muốn kéo thêm thù hận, như vậy có thể giúp cho tôi có thêm nhiều thời gian chuẩn bị hơn.
Hiện giờ, chuyện Ngô Hưng Long đã cứu được Thiên Cơ Tử, gần như đã lan truyền khắp toàn bộ Đạo môn.
Nhưng không có mấy người biết được sự tồn tại của tôi, của lão Phong, của Hồ tộc…
Nhưng người đàn ông đeo kính tên Đinh Vô Cực xa lạ đang ngồi đối diện tôi đây, lại có thể nhẹ nhàng nói ra, làm cho tôi cảm thấy lo lắng hẳn lên.
“Làm sao mà anh biết được? Anh không phải là người thường…”
“Ha hả, làm sao tôi biết được chuyện này thì không quan trọng, tôi có phải là người thường hay không, cũng chẳng phải chuyện quan trọng.
Điều quan trọng là, những điều tôi sắp nói sau đây, có thể liên quan đến mạng sống của cậu.”
Đối phương nói rất chắc chắn, ngữ khí cũng rất bình thản.
Tôi cũng trở nên cảnh giác hơn, nhưng không tiếp lời.
Tôi cũng muốn nghe thử, người này muốn nói điều gì.
Đối phương trầm mặc một chút, sau đó nghiêm túc nói với tôi:
“Đinh Phàm, có khả năng cậu chưa biết được điều này.
Sau khi các cậu chạy thoát khỏi thung lũng Hắc Ám, trong thung lũng Hắc Ám đã gửi lệnh truy nã các cậu khắp nơi…”
“Ha hả, tôi còn tưởng là chuyện gì.
Truy nã thì truy nã thôi, tôi còn sợ chuyện này sao?”
Đã chiến đấu cùng với đám Mắt Quỷ từ lâu, cho nên đương nhiên tôi rất tỉnh táo.
Nhưng Đinh Vô Cực lại phất phất tay:
“Không, lần này khác rồi.
Lần này, các cậu dẫn theo cả Lâu Nguyệt, mà Lâu Nguyệt lại là đệ tử của Nam Thất.
Cũng có lời đồn, cô ả chính là con riêng của Nam Thất.
Không chỉ có thế, con nuôi của phó giáo chủ Dương Khải Lân của phái Mắt Quỷ - Trương Tử Đào lại rất thích Lâu Nguyệt.