Hiện giờ, Trương Tử Đào đã tin chắc rằng cậu chính là người đã bắt Lâu Nguyệt đi, gã cũng đã tố cáo cậu trước mặt cha nuôi của gã.
Dương Khải Lân đã nổi trận lôi đình, lão cũng đã phái những tên cao thủ từ trụ sở chính của phái Mắt Quỷ xuống núi.
Cho nên, lần này, các cậu không chỉ đơn giản là chọc giận một cứ điểm nho nhỏ nữa đâu.
Mà các cậu đã đánh động tới toàn bộ trụ sở chính của tà giáo Mắt Quỷ rồi…”
Đối phương đã kể lại mọi chuyện rất tỉ mỉ, thậm chí đến cả chuyện của Lâu Nguyệt cũng được anh ta nói ra.
Phải biết rằng, sau khi Lâu Nguyệt bị đưa về Đạo Minh…
Chuyện này cũng không được công bố ra ngoài, cho nên, ngoại trừ chúng tôi và nội bộ của đám Mắt Quỷ thì không một ai biết được.
Rốt cuộc Đinh Vô Cực có thân phận thế nào? Vì sao anh ta lại biết được những chuyện này?
“Anh, rốt cuộc anh có thân phận gì? Tin tức này, làm sao anh lại biết được?”
Tôi rất kinh ngạc.
Nhưng Đinh Vô Cực lại không có ý giải thích, lại đẩy đẩy gọng kính lần nữa:
“Cậu đã gây ra nhiều rắc rối như vậy, đây chỉ là một trong số những rắc rối đó thôi.
Càng nghiêm trọng hơn là, các cậu còn giết cả Nhật Nguyệt Thánh Tôn của Nhật Nguyệt Giáo.”
Lời này vừa vang lên, lòng tôi càng hoảng sợ.
Vẻ mặt tôi tràn đầy sự kinh ngạc, con ngươi như sắp rơi ra ngoài đến nơi.
Đến cả chuyện này mà anh ta cũng biết được sao?
Chuyện của Nhật Nguyệt Thánh Tôn, cũng chỉ có mấy người chúng tôi biết được mà thôi.
Hơn nữa, chuyện đó còn xảy ra ở nơi núi rừng hoang vu, còn chẳng ai chứng kiến được nữa.
Một người xa lạ như vậy, sao lại biết được chuyện này rõ ràng đến thế?
Thật khó tin, thậm chí không thể giải thích được.
Tôi có cảm giác, dường như tên này đã cài máy theo dõi lên người tất cả chúng tôi?
Nếu không thì tại sao anh ta lại có thể biết được rõ ràng như vậy?
Nhưng tôi vẫn không nói, tôi chỉ muốn lẳng lặng lắng nghe tiếp.
Tuy rằng, tôi không biết rõ được thân phận của đối phương.
Nhưng nhìn tình hình trước mặt này, có vẻ người tên Đinh Vô Cực không hề có ác ý với tôi.
Đồng thời, người này cũng muốn tôi ngồi nghe hết lời của anh ta…
*****
Tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng thật ra, tôi vẫn luôn suy đoán về người đàn ông tên Đinh Vô Cực này.
Tuy nhiên, tôi và người này tiếp xúc với nhau quá ít, nên tôi hoàn toàn chẳng biết gì về người này cả.
Đinh Vô Cực không chút do dự, tiếp tục nói:
“Đinh Phàm, cậu có biết…
Trong Nhật Nguyệt Giáo, Nhật Nguyệt Thánh Tôn có địa vị thế nào không?”
Đối phương hỏi lại một câu, khuôn mặt tôi lại trầm xuống.
Tôi biết cái con khỉ, tôi chỉ biết là tên khốn kia có địa vị khá cao mà thôi.
Nhưng tu vi của ông ta lại thấp đến mức khó tin, còn thấp hơn cả đám thủ hạ của mình.
Chuyện còn lại, ai mà biết được?
Nói không chừng, tên kia cũng chẳng khác nào Trương Tử Đào, cũng chỉ là một tên mua mắm mua tương chẳng mấy quan trọng mà thôi.
Bởi vậy, tôi lắc đầu:
“Không biết!”
Đinh Vô Cực khóe miệng gợi lên một tia cười khổ:
“Nhật Nguyệt Thánh Tôn là người chuyên chế luyện yêu đan cho Nhật Nguyệt Giáo.
Đồng thời ông ta cũng là người kế thừa giáo lý của Nhật Nguyệt Giáo, là một nhân vật quan trọng.
Địa vị của tên nọ thậm chí còn có thể sánh ngang với cả Nhật Nguyệt Nhị Tử (Thánh Nữ và Thánh Tử).
Nhưng các cậu đã giết ông ta, nên đã kích động tới toàn bộ đám yêu đạo cầm đầu của Nhật Nguyệt Giáo.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, ngay ngày hôm qua…
Bọn chúng đã tìm được người tài xế taxi đã đưa các cậu đến Thạch Lĩnh.
Chúng cũng đã bắt đầu đoán ra được thân phận của cậu cùng với Phong Tuyết Hàn rồi.
Tin tức của hai người đã rơi vào tay chúng, những người còn lại e là cũng không thoát được…”
Nghe được lời này, tôi không kìm được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.
Mẹ kiếp!
Không ngờ Nhật Nguyệt Thánh Tôn này lại là “con cá” lớn đến thế!
Địa vị của tên này hoá ra lại cao như thế.
Tôi vừa kinh ngạc, cũng vừa có một chút nghi hoặc.
Tên kia có địa vị cao như vậy, hơn nữa còn là người chế luyện yêu đan, vì sao đạo hạnh của ông ta lại thấp như vậy?
Phải biết rằng, ông ta là người khống chế Yêu Năng, thế nên năng lực cũng phải tương đương với Yêu Năng mới đúng chứ.
Cho nên, tôi nghi hoặc nói:
“Anh nói ông ta là người chế luyện yêu đan cho Nhật Nguyệt Giáo, vậy tại sao tu vi của ông ta lại thấp như vậy?”
Đinh Vô Cực lại cười cười:
“Đó là bởi vì thời trẻ ông ta từng chế luyện yêu đan thất bại, bị Yêu Năng phản phệ.
Tuy nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng gì đến địa vị của ông ta trong tà giáo Nhật Nguyệt cả.
Bây giờ nghĩ lại…
Có thể đám tay sai của Nhật Nguyệt Giáo đã trên đường tới thị trấn Thanh Thạch rồi!
Nếu cậu cứ ở lại nơi này, thì nhiều nhất chỉ hai ngày nữa thôi, đám yêu đạo của Nhật Nguyệt Giáo sẽ tìm tới nơi này.
Nhiều nhất là ba ngày, đám cường giả của tà giáo Mắt Quỷ sẽ không màng tất cả mà lao tới đây giết cậu!
Cho nên, cậu chỉ còn thời gian là một ngày rưỡi để chạy trốn.
Hơn nữa, một khi đã chạy trốn thì tốt nhất đừng quay trở về nữa.”
Tôi nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của đối phương, trái tim cũng không khỏi run lên.
Bởi vì, những lời nói của người tên Đinh Vô Cực này đã nói, đều là sự thật.
Hơn nữa, anh ta còn có thể phân tích được rất rõ ràng, thuyết phục.
Cứ như thể anh ta là người trong tà giáo Mắt Quỷ hoặc là người trong tà giáo Nhật Nguyệt vậy.
Điều này càng khiến cho tôi càng thấy tò mò về thân phận của anh ta hơn.