Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1777

Chương 1777 Chương 1777

“Chín toàn phần!”

“Ừm, tôi cũng ăn như thế!”

Lão Phong cũng thốt ra một câu, hiển nhiên là cả hai chúng tôi đều không thích ăn thịt sống.

Không quan tâm đó là loại thịt bò gì, dù sao thì vào miệng chúng tôi rồi thì nó cũng chẳng khác gì với mấy xiên thịt bò nướng bán ngoài lề đường cả.

Dương Soái lại nhìn hai người chúng tôi chằm chằm, anh ta ngây người ra một chút, hiển nhiên là đang suy nghĩ gì đó.

Kiểu như, ông đây đã mất công mời thịt bò cao cấp như vậy, thế mà anh lại ăn chín toàn phần, thật là thô tục?

Dương Tuyết ngồi ngay bên cạnh tôi, khẽ huých vào cánh tay tôi một chút, đồng thời nói:

“Họ đang nói đùa đấy! Chỉ cần chín tám phần, tám phần là được!”

“À! Được rồi, hai xuất chín bảy phần, hai xuất chín tám phần!”

Nói xong, tên nhãi kia cũng chẳng thèm quay đầu lại một cái, đi thẳng vào phòng bếp.

Tôi vốn định ngăn cản lại, tôi chẳng có thói quen ăn thịt mới chín tám phần đâu!

Nhưng không chờ tôi mở miệng, Dương Tuyết liền nhéo tôi một cái:

“Đừng làm tôi mất mặt, có ai đi ăn đồ Tây mà ăn bò bít tết chín toàn phần không?”

Nghe được lời này, tôi buồn bực, tôi ăn đồ Tây chín toàn phần thì có gì mà mất mặt?

Nhưng bây giờ không phải là lúc để phản bác, bởi vì có phản bác cũng chỉ vô dụng mà thôi.

Tôi đành từ bỏ, chỉ ngồi trò chuyện và hút thuốc với lão Phong.

Rất nhanh, Dương Soái đã bưng một cái khay ra.

Sau đó, anh ta chia từng đĩa bít tết cho chúng tôi, không thể không nói, đĩa thịt này cũng khá thơm đấy chứ.

Thịt bò khá lớn, tôi nhìn lướt qua, thấy miếng bít tết này tuy chưa thực sự chín được tới tám phần, nhưng cũng miễn cưỡng ăn được.

Chỉ là phần chín bảy phần của Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, thì không ổn cho lắm.

Nhưng quá đáng hơn là, đĩa thịt bò được đặt trước mặt Dương Tuyết lại càng “tươi” hơn.

Nhìn vẻ bề ngoài thì trông có vẻ chỉ mới được chiên qua dầu một chút, sau đó lập tức vớt lên, thậm chí còn có vài vệt máu.

Tôi vô thức hỏi:

“Người anh em, thịt bò bít tết của anh chín mấy phần thế?”

“À, ba phần.

Ha hả, tôi ăn quen rồi, không sao đâu.

Khụ khụ khụ…”

Lúc này, cơn ho của anh ta trở nên dữ dội hơn.

“Dương Soái, anh ho khan dữ quá. Anh đã uống thuốc chưa?”

Từ Lâm Tĩnh quan tâm hỏi.

Dương Soái lại lắc đầu:

“Không có việc gì đâu, ăn đi.

Ngày mai chắc là, chắc là sẽ đỡ hơn thôi. Khụ khụ khụ!”

Nói rồi, anh ta lại mở một lọ rượu vang đỏ ra.

Sau đó, anh ta rót vào một ly chân dài một chút rượu.

Còn về chuyện ho khan của anh ta, chúng tôi cũng chẳng quan tâm nữa.

Nhìn một lượng rượu nhỏ như vậy, tôi cũng cảm thấy vô vị.

Chỉ một chút rượu như vậy còn chẳng đủ để nhét kẽ răng nữa!

Dương Soái vừa rót rượu xong, nhanh chóng nhấp một ngụm nhỏ.

Sau khi uống ngụm này, cơn ho của anh ta đã dịu đi.

Cùng lúc ấy, anh ta đậy nắp chai lại, đặt số rượu còn lại sang một bên.

Tất cả những động tác này được thực hiện một cách không nhanh không chậm, rất có tuần tự.

Đồng thời, anh ta cũng quay sang cười nói với chúng tôi, cảnh này trông không khác nào cảnh những quý tộc ăn cơm trên TV cả.

Trong mắt tôi và lão Phong, tất cả những động tác này đều là “làm màu”, ăn một bữa cơm thôi mà cũng phải lằng nhằng, lắm chuyện như vậy.

Nhưng trong mắt Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, đó lại là sự lịch lãm, nho nhã và quý tộc.

Cuối cùng, Dương Soái cũng uống cạn ly rượu và nói:

“Chúc mừng cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, cụng ly!”

“Cụng ly!”

“Chees!”

Tôi và lão Phong vẫn chẳng nói một câu nào, cầm ly rượu trong tay, thật chỉ muốn uống một ngụm cạn sạch.

Chỉ có nửa lý mà thôi, còn chẳng bõ cho tôi uống một ngụm.

Nhưng ở chỗ này, tôi cũng phải cố giữ chút hình tượng.

Bởi vậy, tôi chỉ đành nhấp những ngụm nhỏ.

Nhưng khi uống vào, rượu không đến nỗi tệ, nhưng mùi rượu lại không được thơm nồng cho lắm.

Sau đó mọi người bắt đầu dùng bữa, Từ Lâm Tĩnh bắt đầu hỏi chuyện Dương Soái, tại sao anh ta lại ở một mình trong căn nhà này.

Dương Soái chỉ bình tĩnh trả lời:

Cha mẹ anh ta đều là doanh nhân, thường xuyên xa nhà, thế nên anh ta đã cho hết những người làm và đầu bếp trong nhà nghỉ rồi.

Cho nên, trong nhà này chỉ còn một mình anh ta mà thôi.

Anh ta còn nói cái gì mà ngày thường nhàm chán, vì thế mới thích nấu ăn linh tinh.

Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết cùng người nọ nói chuyện đến là vui vẻ, còn tôi và lão Phong chỉ ngồi im lặng một bên ăn bít tết…

Nhưng ngay khi chúng tôi sắp ăn xong, Dương Soái lại lần nữa đứng dậy, lấy ra một chai rượu vang đỏ.

Chai rượu này khác hẳn với chai rượu vang lúc đầu.

Anh ta không giải thích hay nói những điều vô nghĩa.

Mà bắt đầu rót rượu vào từng chiếc ly đặt trước mặt chúng tôi, chỉ ly của mình thì không rót.

Cuối cùng, anh ta cầm ly rượu lên, nói:

“Uống xong ly này, tôi còn có một điều bất ngờ muốn tặng cho mọi người! Khụ khụ khụ…”

“Bất ngờ? Bất ngờ gì?”

Từ Lâm Tĩnh tò mò hỏi lại.

Dương Soái chỉ cười ha hả:

“Đã nói là điều bất ngờ rồi, đương nhiên mọi người phải uống xong tôi mới nói được!”

Nói rồi anh ta lại nâng ly, tôi và lão Phong cũng chỉ đành ngồi bên phối hợp, trong miệng vẫn chẳng lọt ra một câu.

Uống rượu thì cứ uống đi! Cứ nâng lên rồi lại hạ xuống, lằng nhằng.

Nhưng vừa nuốt ly rượu này xuống bụng xong, tôi lại thấy trong bụng có chút khô nóng.

Hiển nhiên, chai rượu này mạnh hơn chai rượu vừa rồi rất nhiều.

Không chỉ vậy, sau khi uống ly này, tôi thấy hình như mình bắt đầu hơi ngà ngà, cơn say đến quá nhanh.

Bình Luận (0)
Comment