Tôi lắc lắc đầu, không nghĩ rằng rượu ngoại này sẽ mạnh như vậy.
Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh, lúc này lại lên tiếng:
“Tôi, sao tôi thấy hơi chóng mặt thế này!”
“Đúng vậy! Tôi, tôi cũng hơi chóng mặt!”
Dương Tuyết cũng ôm trán, lắc lắc đầu.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi lập tức vang lên một tiếng “lộp bộp”, bản năng nhắc nhở cho tôi biết, có điều không ổn rồi.
Sao mà vừa uống một ngụm rượu, mà cả ba người chúng tôi đã cảm thấy chóng mặt được?
Tôi quay lại nhìn lão Phong, giờ này cậu ấy cũng đang ôm đầu, lộ ra vẻ mặt âm trầm:
“Anh, rượu này, rượu này có vấn đề…”
Nghe được lời này, tôi lập tức thấy căng thẳng.
Nhìn tình hình trước mặt, chai rượu kia thật sự có vấn đề.
Nghĩ như vậy, tôi muốn vận chuyển đạo khí để buộc bản thân phải tỉnh táo hơn.
Điều kỳ lạ là, khoảnh khắc ấy, tôi phát hiện ra, dường như đan điền của tôi đã bị phong ấn rồi.
Tôi không thể nào vận khí được, hơn nữa, cảm giác choáng váng càng lúc càng mạnh.
“Dương, Dương Soái, anh, anh đã hạ thuốc mê với chúng tôi?”
Từ Lâm Tĩnh kinh sợ, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Khoảnh khắc này mấy người chúng tôi đã nhận ra, không phải là do rượu mạnh, mà là chúng tôi đã bị đánh thuốc rồi.
Về phần Dương Soái, anh ta lại cười tủm tỉm, cầm ly rượu của mình lên, nhấp một ngụm:
“Khụ khụ khụ, tôi đã nói rồi, đây chính là bất ngờ!”
“Bất ngờ con mẹ nhà mày!”
Tôi đột nhiên gầm lên một tiếng, với lấy ly rượu ở bên cạnh, chuẩn bị ném vào tên kia.
Nhưng nào ngờ, tôi chỉ vừa mới nhấc ly rượu lên, cảm giác choáng váng lại ập đến, cả người như thể đã mất hết sức lực.
Hai mắt tôi tối sầm, rồi một tiếng “rầm” vang lên, tôi ngã xuống mặt đất.
Ngoại trừ tôi, những người còn lại cũng lần lượt ngã xuống mặt đất, những tiếng “rầm” cũng lần lượt vang lên, chẳng còn chút sức lực phản kháng nào.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tất cả chúng tôi đều trúng chiêu.
Hơn nữa, trước đó chúng tôi chẳng có một chút nghi ngờ nào về sự nguy hiểm sẽ ập đến.
Tôi mơ màng mở hai mắt, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, như tựa ngàn cân.
Vì thế có cố thế nào cũng không thể mở mắt ra được, tôi đã thử vài lần, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Chúng tôi đã bị đánh lén rồi, không biết tiếp sau đây, chúng tôi sẽ gặp phải điều gì.
Nói không chừng, chúng tôi còn mất cả mạng.
Nhưng giờ phút này, chúng tôi lại chẳng thể làm được gì cả.
Cứ như vậy, tôi mơ mơ màng màng rơi vào hôn mê, rơi vào bóng tối…
Tuy rằng bốn người chúng tôi đều đã ngất đi, nhưng vẫn còn một điều may mắn.
Lần này ra khỏi cửa, không chỉ có bốn người chúng tôi, mà còn có cả Tiểu Mỹ.
Hơn nữa, Tiểu Mỹ vẫn đang ngủ trong túi xách của tôi, chưa bước ra ngoài.
Trong bóng tối, một giọng nói yếu ớt vang ở bên tai tôi:
“Đinh Phàm, Đinh Phàm…”
Âm thanh không lớn, nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ.
Tôi lại mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhận ra, người vừa mới gọi tên tôi chính là Hồ Mỹ.
Hồ Mỹ đã hóa thành hình người, lúc này đang ngồi xổm trước mặt tôi.
Mà tôi, vẫn nằm trước cái bàn dài như cũ, bên cạnh là lão Phong còn đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Còn về phần Từ Lâm Tĩnh cùng Dương Tuyết, lúc này đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng ho dữ dội không ngừng truyền xuống từ trên lầu.
Khụ khụ, khụ khụ khụ…
******
Tôi mơ hồ nhìn quanh và phát hiện, ngoại trừ tôi và lão phong, trong phòng này chỉ còn lại Hồ Mỹ đã biến thành hình người mà thôi.
Còn Từ Lâm Tĩnh, Dương Tuyết và cả cái tên Dương Soái đã hạ thuốc mê cho chúng tôi, đều đã biến mất không còn tăm hơi.
Tôi dụi dụi mắt, vô thức lên tiếng:
“Mẹ nó, rốt cuộc người này là ai, tại sao lại đánh thuốc mê chúng ta chứ?”
Tôi vừa dứt lời, Hồ Mỹ ngồi xổm bên cạnh đã trả lời:
“Thuốc mê này cũng không phải là thứ bình thường, nếu tôi không sử dụng tới Hồ Châu, thì căn bản là không thể gọi anh tỉnh lại được.
Còn nữa, trước tiên anh phải nghĩ cách phá phong ấn ở đan điền trước đã.
Tên kia cũng là một người tu hành đấy.
Hơn nữa, tu vi của gã còn rất cao, vừa rồi tôi phải trốn ở trong túi, không dám chui ra…”
Hồ Mỹ đè thấp giọng, vội vàng nói với tôi.
Sau khi tôi nghe cô ấy nói xong, lửa giận trong lòng không khỏi bùng lên.
Tuy rằng hiện nay chẳng còn nhiều người tu hành, nhưng cũng không phải không có.
Hôm nay, chúng tôi cùng Từ Lâm Tĩnh đi gặp người bạn qua mạng của mình, tình cờ gặp được cũng là chuyện bình thường.
Nhưng vấn đề là, chúng tôi và người kia không oán chẳng thù, vì sao gã lại xuống tay với chúng tôi?
Hơn nữa, gã đang định làm gì chúng tôi?
Tuy trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi không có thời gian để nghĩ nhiều.
Tôi bắt đầu vận khí điều tức, khôi phục tu vi trước rồi hãy nói tiếp.
Còn Hồ Mỹ lúc này đã đi đến bên cạnh lão Phong.
Theo sau, cô ấy lại lấy Hồ Châu của mình ra, đây cũng chính là nội đan của Tiểu Mỹ.
Đó là một viên ngọc nhỏ màu đỏ, nó bay lơ lửng theo hơi thở của Hồ Mỹ.
Từng sợi khí tức màu đỏ chui vào trong miệng mũi của lão Phong, Hồ Mỹ nuốt nội đan vào miệng xong, mới bắt đầu khẽ gọi tên lão Phong.
Sau khi Hồ Mỹ gọi vài tiếng, lão Phong cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Lúc mới tỉnh lại, cậu ấy cũng giống hệt tôi, chả hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Tới ăn một bữa cơm mà còn bị người ta đánh thuốc mê.
Hơn nữa, loại thuốc này còn rất lợi hại, thế mà còn có thể phong bế được đan điền.
Cũng may, tạm thời thuốc còn chưa ngấm quá sâu.
Chỉ cần chúng tôi ngồi khoang chân vận khí, cố gắng phá vỡ phong bế là được.