Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1831

Chương 1831 Chương 1831

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, mặc dù Dương Tuyết chỗ nào của đều tốt, mà chúng tôi còn là những người trừ tà, cùng nhau bắt quỷ hàng yêu, đối kháng yêu đạo, một đường vào sinh ra tử vô số lần.

Thậm chí tìm được đường sống trong chỗ chết, tình cảm cũng thâm sâu, còn là người trong cùng một vòng tròn, cũng có tình cảm với tôi.

Theo lý mà nói, đối với một cô gái tốt như vậy, tôi hẳn là phải vui sướng tiếp nhận mới đúng!

Chỉ là tôi không biết tại sao, tôi chỉ cảm thấy trái tim của mình giống như đã bị lấp đầy, cũng chính là hoàn toàn không có khả năng sinh ra cảm giác tình yêu nam nữ với Dương Tuyết được.

Trái lại vào lúc đêm khuya tĩnh lặng còn không thể hiểu được mà bất chợt nghĩ đến nữ quỷ ở Quỷ Mã Lĩnh kia, bạn nói có tức không chứ?

Ngay cả bản thân tôi cũng không biết đây là vì sao?

Ngô Hưng Long và lão Phong nhìn thấy tôi ngồi tại chỗ ngơ ngác như vậy, lão Phong đột nhiên chen ngang một câu:

“Nhóc con nhà cậu còn ngồi đực mặt ở đó làm gì? Cậu không thấy cái tên Smart có vẻ mặt đáng khinh kia đang đi theo sau à?”

Mặc dù ngày thường lão Phong không thích nói chuyện, còn lạnh lùng như băng, nhưng cậu ấy là người đứng ngoài cuộc, cho nên trên thực tế cậu ấy là người nhìn rõ hơn ai hết.

Ở trong mắt của cậu ấy, tôi và Dương Tuyết phải là một đôi, hơn nữa cậu ấy còn cảm thấy tôi và Dương Tuyết càng thích hợp hơn là tôi và Tiểu Mạn.

Suy cho cùng, Tiểu Mạn và tôi sẽ không bao giờ ở trong cùng một vòng tròn, cho dù cả hai đứa chúng tôi là bạn bè thời thơ ấu và là thanh mai trúc mã.

Nhưng nó lại không sâu sắc bằng tình cảm có được sau khi cùng trải qua sinh tử, vì vậy mà cậu ấy đã nghĩ tôi và Dương Tuyết có thể trở thành một đôi.

Nhưng sau khi nghe xong câu phía sau, tôi lại hơi cau mày, bởi vì bản thân tôi biết rất rõ là chính mình không hề thích Dương Tuyết chút nào, cho nên hiện tại tôi đi qua đó để làm gì?

Nhưng ai biết lão Phong lại cầm lấy bát mì của tôi rồi nói:

“Sao cậu đần quá vậy? Đuổi theo đi?”

“Nhưng, nhưng tôi, tôi không thích Dương Tuyết!”

“Bớt giả ngu đi, vừa rồi tôi thấy Dương Tuyết suýt chút nữa là khóc luôn rồi. Cậu qua đó an ủi người ta một chút sẽ chết à?”

Lão Phong tiếp tục nói, tâm tình cũng có chút dao động.

“Anh Đinh mau đi đi, tôi có thể nhìn ra được sư muội đối với anh là thật lòng đấy!”

Ngô Hưng Long cũng lên tiếng.

Tôi ngồi ở giữa, cảm thấy rất xấu hổ, nhưng nghĩ đến việc đi tới an ủi Dương Tuyết một chút thì cũng không sao, đúng không?

Thế là tôi đứng dậy: “Vậy, vậy tôi đi đây?”

Kết quả là anh chàng lão Phong lạnh lùng này lại trợn trắng mắt nhìn tôi một cái: “Ngu ngốc!”

Tôi nghe vậy thì sửng sốt một lúc, nhưng cũng không muốn tranh cãi với cậu ấy nên đã quay người đi theo qua đó.

Nhưng tôi vừa mới xoay người, Ngô Hưng Long ở phía sau lại đột nhiên thở dài một hơi, đồng thời chỉ nghe anh ấy nói với lão Phong:

“Anh Phong, có phải là do anh Đinh đã quá tập trung vào tu luyện rồi không? Nếu không thì tại sao lại quá mù mờ về vấn đề tình cảm như vậy chứ?”

Nghe đến đó, tôi theo bản năng vểnh lỗ tai lên nghe.

“Ai biết được, có khả năng là do từ nhỏ đã tiếp xúc với người giấy trắng nhiều quá, cho nên hiện tại nhìn bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm thấy giống như nhìn vào một người giấy trắng!”

Tôi muốn chửi con bà nó...

Tôi suýt chút nữa đã bị một câu nói của lão Phong làm cho tức đến hộc máu, nhưng bước chân của tôi đã sắp chạy tới cửa nhà ăn.

Thôi bỏ đi! Vẫn là nên đi xem Dương Tuyết thế nào đã, cho nên tôi đã tăng nhanh bước chân và tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng chưa đi được bao xa thì tôi đã nhìn thấy, lúc này ở bên trong một ngôi đình hóng gió cách đó không xa có ba bóng người.

Ánh trăng sáng chiếu thẳng vào mặt của bọn họ, cho nên tôi có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của bọn họ, đó là Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh và Tống Sơn Hà.

Khoảng cách từ vị trí này của tôi cũng không quá xa, cho nên tôi có thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.

Nhưng ngay tại lúc tôi muốn đi thẳng qua đó thì lại bất ngờ phát hiện, Dương Tuyết tựa hồ đang khóc, dường như còn rất thương tâm.

Còn Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh đang lên tiếng an ủi:

“Chị Tuyết, đừng khóc nữa. Tên đó chính là một tên đầu gỗ, lần trước em thử tán tỉnh anh ta, vốn là muốn thử anh ta có cảm giác gì với em không, nhưng anh ta lại không hề cảm nhận được điều đó.”

Vừa dứt lời, Tống Sơn Hà ở bên cạnh đã lập tức giật mình:

“Sư muội, sao em lại tán tỉnh tên ngốc đó? Anh nói cho em biết, em không được thích tên đó đấy!”

Kết quả là Từ Lâm Tĩnh lại trực tiếp mắng Tống Sơn Hà một tiếng:

“Cút!”

Dương Tuyết ở bên cạnh lại khóc nức nở nói:

“Cho dù là đầu gỗ thì cũng phải nảy mầm chứ! Tên ngốc, tên ngốc, tên ngốc …”

Nhìn thấy Dương Tuyết khóc lóc, trong lòng tôi kỳ thực còn rất cảm động, được một cô gái như vậy thích, rốt cuộc thì Đinh Phàm tôi đã có tài đức gì?

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nhưng vừa mới bước ra một bước lại nhanh chóng lui về.

Tôi qua đấy rồi thì nên nói cái gì đây?

Ngay tại lúc tôi đang cảm thấy buồn bực thì Tống Sơn Hà chợt phát hiện ra tôi:

“Ai đang ở ngoài đó lén la lén lút, muốn làm gì?”

Nghe vậy, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đều nhìn sang đây.

Bây giờ bị bọn họ phát hiện, tôi cũng không thể tiếp tục trốn tránh nữa.

Sau đó tôi đã mang theo cảm giác lúng túng mà từ phía sau bụi cây bước ra, đồng thời cũng không biết nên nói cái gì cho đúng:

Bình Luận (0)
Comment