“À, cái đó, là tôi, là tôi…”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của tôi còn chớp chớp vài cái, mặc dù hiện tại tôi đã là người 24 tuổi nhưng lại nhút nhát ngượng ngùng giống như một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Từ Lâm Tĩnh nhìn thấy, thế mà lại kéo mạnh quần áo của Dương Tuyết một cái, sau đó có chút kích động nhưng vẫn thấp giọng nói:
“Chị Tuyết, chú Đinh tới, tới rồi... ”
Dương Tuyết vốn đang khóc, lúc này đột nhiên nhìn thấy tôi xuất hiện thì ngượng ngùng không nói nên lời, nhưng trong lòng vẫn có chút vui mừng.
Tôi đã đuổi theo cô ấy, vậy hành động này của tôi đã chứng minh trong lòng của tôi vẫn có cô ấy.
Nhưng trên mặt và ngoài miệng vẫn hừ một tiếng, đồng thời dư quang ở khóe mắt trước sau đều ở trên người của tôi.
Mà Tống Sơn Hà nhìn thấy tôi lại lập tức nổi giận ngay tại chỗ.
Bởi vì anh ta rất thích Dương Tuyết, hiện tại Dương Tuyết khóc lóc thảm thiết như vậy, tâm tình của anh ta tự nhiên là không tốt, cho nên vừa thấy tôi xuất hiện lại càng táo bạo hơn:
“Anh con mẹ nó tới đây làm gì? Mau cút đi!”
*****
Tôi vừa mới xuất hiện ở đây, nhưng chưa gì đã bị Tống Sơn Hà khịa một câu như thế, cho nên tôi nhất thời có chút xấu hổ.
Tuy nhiên, Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh lại mắng Tống Sơn Hà:
“Sư huynh, anh lại đang ồn ào cái gì vậy?”
“Không phải Tuyết Nhi vì anh ta mà khóc sao? Anh ta tới, Tuyết Nhi sẽ càng thương tâm hơn. Nếu không phải anh không đánh lại anh ta, hiện tại anh đã qua đó đánh cho anh ta thành chó ba đầu!”
Tống Sơn Hà hung hăng mở miệng, nhưng Từ Lâm Tĩnh lại nói tiếp:
“Anh cũng biết chính mình đánh không lại anh ta sao? Anh mau cút sang một bên, còn chú Đinh, chú còn không biết xấu hổ mà tới sao?”
Từ Lâm Tĩnh rất cường thế, lúc này cô ấy đang đóng vai trò trung gian, thực ra chính là muốn chất vấn tôi một câu để tôi theo đó mà trả lời.
Đồng thời cũng cho Dương Tuyết ở phía bên này có bậc thang bước xuống.
Sau đó thuận lý thành chương* để mối quan hệ đó được làm sáng tỏ hoàn toàn trong ngày hôm nay, từ đây ở ngay trước mặt bọn họ xác định mối quan hệ giữa Dương Tuyết và tôi.
(Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành)
Như thế, cũng coi như là tác hợp một đôi.
Về phần sư huynh của chính mình, Từ Lâm Tĩnh lại không để ý đến, cho nên với tư cách là bạn thân của Dương Tuyết, cô ấy cũng đã giúp sư huynh Tống Sơn Hà nhà mình nói qua không ít lời hay, nhưng cuối cùng Dương Tuyết không phản hồi lại, nhưng cô ấy lại một lòng yêu tôi sâu đậm.
Cho nên lúc này Từ Lâm Tĩnh không còn quan tâm đến cảm xúc của sư huynh Tống Sơn Hà nữa, mà Tống Sơn Hà nghe đến đó, trong lòng còn có một tia mừng thầm.
Còn tôi thì sao! Sau khi nghe Từ Lâm Tĩnh nói xong, tôi đã thành thật trả lời một câu:
“Ừ thì, nếu Dương Tuyết không thích sự có mặt của tôi, tôi về trước... ”
Nói xong tôi thực sự muốn quay người bỏ đi, bởi vì tôi thấy mình thực sự không biết phải nói gì.
Hơn nữa, bản thân tôi cũng không cảm thấy mình đã làm gì sai.
Nhưng ai ngờ tôi vừa nói xong, Từ Lâm Tĩnh đã lập tức choáng váng.
Anh đó, chẳng lẽ ngay cả loại lời này cũng nghe không hiểu sao?
Chẳng lẽ ngoài việc tu luyện và bắt quỷ ra thì anh chưa từng quan tâm đến chuyện yêu đương sao?
Từ Lâm Tĩnh tức giận đến trợn trắng mắt, khó trách vẫn còn là một con chó độc thân.
Trong lòng của cô ấy nghĩ như vậy, nhưng bản thân lại nghĩ tôi sẽ thực sự cứ như vậy mà rời đi, cho nên cô ấy lại hô lên một câu:
“Chú Đinh, chú thật sự muốn đi sao? Mau trở lại đây!”
Nghe đến đó, tôi lại “A” một tiếng rồi xoay người bước tới, nhưng trong lòng của tôi vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên, bởi vì tôi thực sự không biết phải nói gì cả.
Còn Tống Sơn Hà thấy vậy lại theo bản năng nhìn thoáng qua Từ Lâm Tĩnh một cái.
Trong lòng nghĩ: Bà cố nội của tôi ơi, người ta muốn rời đi rồi, cô còn kêu trở về làm gì? Cái tên Đinh Phàm này đi rồi, vậy không phải chính là cơ hội tốt cho mình sao? Chẳng lẽ khuỷu tay của bà cố nội này quẹo ra ngoài rồi?
Tống Sơn Hà trừng mắt, nhưng cũng không tiện nói thẳng.
Còn tôi thì sao! Lúc này đã đi tới đình hóng gió.
Mà Dương Tuyết cũng đã ngừng khóc và đang ngồi ở trên ghế đá, đồng thời cắn nhẹ môi mỏng, nhưng lại không nhìn về phía tôi.
Mà bộ dạng đó lại khiến tôi cảm thấy cực kỳ giống với các bé gái, những cô gái bình thường tức giận, kỳ thực cũng có bộ dạng như vậy.
Tôi đi vào bên trong đình hóng gió, vì để giảm bớt xấu hổ, cho nên cũng cười hai tiếng “ha hả”:
“Ờ thì, thời tiết hôm nay cũng không tệ! Mặt trăng, mặt trăng khá lớn!”
Từ Lâm Tĩnh nghe đến đó, hai mắt đã muốn trợn ngược lên rồi, sau đó bắt đầu nói chuyện.
Dương Tuyết lại xoay đầu liếc nhìn tôi:
“Anh tới đây làm gì?”
Giọng điệu của cô ấy có hơi khàn sau khi khóc.
“Ờ thì, tôi cũng, tôi cũng, cũng không biết làm gì! Liền, liền…”
Ôi chúa ơi! Tôi thực sự không biết phải nói một lời nào luôn. Trong đầu là một mảnh hỗn loạn, một câu cũng nói không nên lời, nói năng hoàn toàn lộn xộn.
Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh không nhịn được nữa mà nói thẳng:
“Chú Đinh, chú không hiểu, vậy để tôi giải thích cho chú. Từ giờ trở đi, chú có còn muốn xin WeChat của những cô gái khác nữa không?”
Tôi vốn định nói “Tại sao không được?”
Nhưng khi mở miệng lại phát hiện chính mình không thể nói như vậy được, nếu không Dương Tuyết sẽ khóc nữa mất, cho nên tôi đành nói một câu:
“Cái đó, tôi từ bỏ!”