Khi Dương Tuyết nghe đến đó, khuôn mặt u ám ban đầu của cô ấy dường như trở nên tốt hơn.
“Vậy thì tốt, chú Đinh, chú cảm thấy chị Tuyết thế nào?”
Từ Lâm Tĩnh tiếp tục nói.
“Khá tốt!”
Dương Tuyết thực sự không tệ, là một cô gái nổi bật về mọi mặt.
Còn Dương Tuyết nghe thấy cái từ “Khá tốt”, trên khóe miệng đột nhiên hiện lên một tia mỉm cười, sau đó khuôn mặt của cô ấy cũng hơi xoay lại chỗ này, đồng thời một đôi mắt đen to tròn nhìn về phía tôi không chớp mắt.
Nhưng Tống Sơn Hà ở bên cạnh, ánh mắt của anh ta lại giống như muốn ăn thịt tôi vậy, nếu ánh mắt có thể giết người thì tôi đã chết mấy chục lần ở dưới con mắt này của Tống Sơn Hà rồi.
Ngay sau đó, Từ Lâm Tĩnh lại tiếp tục hỏi:
“Vậy được rồi! Câu hỏi cuối cùng, chú có thích chị Tuyết không?”
Vừa nghe đến đây, tôi lập tức choáng váng.
Dương Tuyết cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng trong mắt lại có sự khao khát.
Còn Từ Lâm Tĩnh thấy tôi không trả lời thì lại lên tiếng:
“Không được do dự, nói ngay, lập tức nói... ”
“Thích, chỉ là... ”
Tôi vốn định tiếp tục nói tiếp, thì bị Từ Lâm Tĩnh cắt ngang:
“Được rồi, anh không cần phải nói gì thêm.”
Nói xong, cô ấy lại nhìn về phía Dương Tuyết nói:
“Chị Tuyết, chị có nghe thấy không?”
Dương Tuyết thì sao! Nụ cười ở trên gương mặt đã kéo dài tới mang tai, sau đó liên tục gật đầu.
Nhưng hai mắt của Tống Sơn Hà lại sắp bốc cháy rồi, hàm răng ở trong miệng đã cắn đến “răng rắc”.
“Đinh Phàm, tôi muốn thách đấu với anh một trận , luận võ …”
Vừa nghe thấy lời này, tôi vô thức nhìn về phía Tống Sơn Hà, mà Tống Sơn Hà cũng chợt nhớ tới, chính mình hoàn toàn không có khả năng là đối thủ của tôi, cho nên anh ta đã nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Không phải đấu trong một cuộc luận võ mà là điệu nhảy của vũ đạo. Tôi lấy danh nghĩa là thân vương của gia tộc Táng Ái, chính thức tuyên bố muốn cùng anh đấu một khúc Phượng Vũ Cửu Thiên …”
Lời này vừa nói ra, ba người chúng tôi nghe thấy đều nhất thời sửng sốt.
Mẹ nó, có phải là tôi còn phải mang theo bao xi măng không?
Kết quả không đợi tôi kịp mở miệng nói gì thì Từ Lâm Tĩnh đã một phen túm chặt sư huynh của mình rồi nói:
“Được rồi, sư huynh, đấu vũ đạo gì chứ? Chúng ta đi rồi!”
Từ Lâm Tĩnh vừa kéo Tống Sơn Hà vừa nói với Dương Tuyết và tôi:
“Thời gian còn lại sẽ giao cho hai người!”
Nói xong, Từ Lâm Tĩnh đã dùng hết sức lực kéo Tống Sơn Hà đi.
Tuy rằng trong lòng của Tống Sơn Hà rất thích Dương Tuyết, nhưng chuyện đã đến nước này, chính mình còn có thể làm sao bây giờ?
Bởi vì anh ta cũng có thể nhìn ra được, ở trong lòng của Dương Tuyết hoàn toàn không có anh ta mà chỉ có tôi.
Mặc dù lúc này rất tức giận, nhưng lý trí lại khiến anh ta phải bỏ cuộc.
Đồng thời, Từ Lâm Tĩnh kéo anh ta đi, anh ta đành phải bước lên cái bậc thang này mà rời đi.
Chỉ có như thế thì anh ta mới cảm thấy mình không bị mất mặt, nhưng sau đó tôi lại nghe thấy Tống Sơn Hà vừa bị Từ Lâm Tĩnh kéo đi vừa mở miệng nói:
“Đinh Phàm, tôi muốn đấu vũ đạo với anh, Phượng Vũ Cửu Thiên... ”
Đang nói chuyện thì đã bị Từ Lâm Tĩnh kéo vào sau bụi cây ven đường.
Nhưng vừa đi tới phía sau bụi cây, Tống Sơn Hà đã nhịn không được nữa, cảm xúc cũng lập tức sụp đổ, trong miệng đột nhiên khóc lên:
“Tôi, tôi muốn đấu vũ đạo với anh... hu hu hu…”
Thanh âm không lớn, nhưng cảm xúc lại khó có thể kiểm soát được.
Từ Lâm Tĩnh cũng hiểu được tâm tình của sư huynh nhà mình, cho nên vừa vuốt đầu của anh ta vừa nói:
“Sư huynh, thôi bỏ đi! Trong lòng của chị Tuyết chỉ có Đinh Phàm, em đã hỏi qua rồi, sau này sư muội sẽ giới thiệu cho anh một người khác vậy.”
Mà ở trong đình hóng gió chỉ còn lại một mình tôi và Dương Tuyết.
Mặt trăng hôm nay rất lớn, xung quanh được chiếu sáng rực rỡ, còn tôi đứng ở trong đình hóng gió mà nhìn chằm chằm vào Dương Tuyết.
Nhưng tôi lại không biết nên nói cái gì, mà Dương Tuyết bỗng nhiên nói với tôi:
“Đinh Phàm, anh có thích Tiểu Mạn không?”
Mặc dù tôi không biết vì sao Dương Tuyết lại hỏi như vậy, nhưng tôi vẫn theo bản năng mà trả lời một câu:
“Không có!”
“Vậy anh có thích Ngô Huệ Huệ không?”
Tôi vẫn lắc đầu như cũ:
“Không có!”
Dương Tuyết có chút sửng sốt:
“Tĩnh Tĩnh thì sao?”
Tôi lại cười cười:
“Không có!”
Tôi liên tục trả lời ba câu “không có” và phủ định ba cô gái đó.
Ngay sau đó Dương Tuyết lại hỏi:
“Vậy anh đã từng thích cô gái nào chưa?”
Tôi đã từng thích cô gái nào chưa á?
Tôi cố gắng hồi tưởng lại thì phát hiện ở trong đầu của mình ngoại trừ nữ quỷ Mộ Dung Ngôn ra thì dường như cũng không có cô gái nào khác.
Nhưng tôi là một người sống, sao lại có thể đi thích một nữ quỷ chứ?
Cho nên, tôi đã bác bỏ ý tưởng này. Vì vậy, câu trả lời của tôi dành cho Dương Tuyết là:
“Hẳn là không có!”
Dương Tuyết thấy tôi phủ nhận tất cả thì lại chớp mắt:
“Vậy anh thích đàn ông à? Thích Phong Tuyết Hàn? Muốn làm gay sao?”
Vừa nghe thấy lời này, tôi suýt chút nữa đã bị một ngụm nước bọt làm cho chết sặc, sau đó vội càng trả lời:
“Chuyện này thì càng không.”
Dương Tuyết nghe đến đó lại đột nhiên cười lớn:
“Nếu đều không có thì ở bên cạnh anh cũng chỉ còn lại một cô gái duy nhất là tôi…”
Nói đến đây, Dương Tuyết bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ thẹn thùng, nhưng cô ấy vẫn lấy hết can đảm, đồng thời lộ ra ánh mắt khao khát mà nhìn về phía tôi:
“Nếu như vậy, có thể để tôi làm bạn gái của anh không?”