Ở đây chỉ có hai người là tôi và Dương Tuyết, nhưng Dương Tuyết lại đột nhiên nói với tôi một câu như vậy, khiến chân tay tôi nhất thời có chút luống cuống.
Làm bạn gái của tôi sao?
Giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy bản thân có chút cảm giác hoảng loạn không thể giải thích được, cái cảm giác này còn căng thẳng hơn cả việc đối mặt với lệ quỷ.
Hơn nữa tôi cũng không dám nhìn thẳng vào Dương Tuyết, thậm chí là trong ánh mắt còn có chút né tránh.
“Điều này, điều này, tôi, tôi... ”
Toàn thân tôi lập tức trở nên rối loạn, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Đồng ý với Dương Tuyết sao?
Nhưng trong lòng tôi biết rất rõ, chính mình không hề có chút cảm xúc yêu đương nào đối với Dương Tuyết.
Tôi mà đồng ý với cô ấy, chẳng phải là một kiểu vô trách nhiệm với cảm xúc sao?
Không đồng ý với Dương Tuyết?
Nếu làm như vậy, liệu cảm xúc của Dương Tuyết có bị sụp đổ nữa không?
Tôi đang suy nghĩ về việc có nên sử dụng một loại câu nói vừa phải hay không, đồng thời dùng những từ ngữ uyển chuyển để giải thích điều tôi muốn nói.
Nhưng khi Dương Tuyết thấy tôi im lặng hồi lâu cũng chưa nói ra lời, cô ấy lại lên tiếng:
“Anh không thích tôi sao? Anh còn muốn từ chối tôi lần nữa sao? Chẳng lẽ anh vẫn muốn tiếp tục sống một cuộc đời của chó độc thân?”
Giọng điệu của Dương Tuyết có chút nhấn mạnh, sự tra tấn trong tâm hồn khiến tôi hoàn toàn bối rối.
Dù sao thì ở trong mắt của Dương Tuyết, vòng tròn giao tiếp của tôi kỳ thực cũng không lớn, cho nên số lượng các cô gái ở xung quanh mà tôi tiếp xúc cũng chỉ có vài người.
Tôi và cô ấy đã quen biết nhau được bốn năm, cũng không biết chúng tôi đã sống chết cùng nhau bao nhiêu lần.
Bản thân cũng không thích cô gái nào khác, vậy tại sao tôi vẫn từ chối cô ấy?
Tôi cũng cảm thấy không hiểu, vẫn luôn cảm thấy ở trong lòng của mình có tồn tại một người.
Nhưng người đó là ai thì tôi không biết. Ngoại trừ nữ quỷ Mộ Dung Ngôn thỉnh thoảng tôi sẽ không thể giải thích được mà nghĩ đến kia.
Còn những cô gái khác dường như không thể khiến tôi sinh ra cảm giác tim đập dồn dập và đặc biệt muốn được gần gũi...
Nhưng, sao tôi có thể thích một nữ quỷ được chứ?
Cho nên hiện tại, tôi không biết phải trả lời câu hỏi của Dương Tuyết như thế nào, chỉ có thể lắp bắp rồi nói:
“Dương, Dương Tuyết, tôi, tôi cũng không biết tại sao, trong lòng của tôi rất loạn, mà tôi đối với cô… Chính là, chính là cô thực sự rất tốt, tất cả các phương diện đều rất giỏi. Chỉ là tôi cảm thấy có lẽ chúng ta vẫn không, không quá thích hợp …”
Sau vài lần giằng co, cuối cùng tôi cũng nói ra được những lời này.
Giống như tôi đã trực tiếp từ chối Tiểu Mạn, và đây cũng là lần thứ hai tôi từ chối lời tỏ tình của một cô gái.
Cho nên tâm tình của tôi không thể nào tốt lên được, và thật khó để nói ra điều này.
Nhưng Dương Tuyết bỗng nhiên ôm lấy cổ tôi, cảm xúc của cô ấy lại lần nữa trở nên kích động:
“Anh nói bậy, anh chưa từng nói lời yêu đương với tôi thì làm sao biết chúng ta không thích hợp chứ? Hơn nữa, tôi cảm thấy hai chúng ta rất thích hợp!”
Vừa nói, Dương Tuyết vừa khóc.
Nghe Dương Tuyết khóc, tôi cảm thấy toàn thân đều không tốt.
Tôi vốn muốn an ủi cô ấy, muốn cô ấy không khóc nữa, nhưng tôi, tôi không thể nói ra được bất cứ lời nào.
Mặc dù trước kia tôi đã từng đọc ở trên mạng về đủ loại cách an ủi các cô gái và cách để bắt chuyện với các cô gái, vân vân.
Nhưng trong lúc này nó lại hoàn toàn biến mất, trong đầu tôi chỉ còn lại một khoảng trống...
Tôi ngây ngẩn cả người và chỉ đứng cứng đờ ở nguyên tại chỗ, đồng thời cảm nhận được mùi thơm từ những sợi tóc của Dương Tuyết truyền đến, trong lòng dâng lên một loại nói không rõ, một nỗi cảm xúc bi thương khó tả.
Dương Tuyết khóc được một lúc lại đột nhiên đẩy tôi ra, sau đó tức giận nói:
“Đinh Phàm, anh nhất định là một tên gay!”
Tôi choáng váng, tôi trở thành gay từ khi nào vậy?
“Sao tôi lại biến thành gay rồi?”
Tôi lộ ra vẻ mặt vô tội. Nhưng Dương Tuyết vẫn tức giận nói:
“Nếu anh không phải gay, vậy tại sao anh lại không thích tôi!”
“Tôi...”
Đây là loại đạo lý gì vậy?
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút cạn lời, không thích cũng có thể là lý do để trở thành gay sao?
Tôi muốn bác bỏ, nhưng tôi lại không biết nên bác bỏ như thế nào, đồng thời cũng sợ nếu chính mình nói lời quá gay gắt sẽ lại làm tổn thương đến Dương Tuyết.
Dương Tuyết thấy tôi không nói lời nào, lại tiếp tục nói:
“Đinh Phàm, hoặc là đồng ý làm bạn trai của tôi hoặc là thừa nhận chính mình không thích phụ nữ, nếu không tôi không thể chấp nhận được.”
Đây là một sự xúc phạm đến nhân cách, bản thân tôi đường đường là một người đàn ông thân cao bảy thước, mẹ nó, sao có thể là một tên gay được?”
Tôi vốn định trả lời thẳng thắn, làm bạn trai của cô ấy thì làm bạn trai của cô ấy vậy, nhưng vừa nghĩ đến chính mình thực sự không có cái tâm tình đó với Dương Tuyết thì tôi lại từ bỏ.
Sau đó ổn định lại tâm tình và lần nữa mở miệng nói:
“Dương Tuyết, hiện tại tôi thực sự không có ý định tìm bạn gái. Hơn nữa, tôi còn phải rời xa quê hương từ ngày này qua ngày khác, nhà cửa cũng đã bị Nhật Nguyệt Giáo tàn phá. Về sau, bản thân còn phải ăn bữa nay lo bữa mai, liệu tôi có thể sống sót hay không còn là một cái vấn đề, cho nên…”
Câu cuối cùng tôi không nói ra, Dương Tuyết hẳn cũng hiểu rằng tôi đang từ chối cô ấy.
Nhưng ai biết, lần này Dương Tuyết lại muốn chống đối với tôi tới cùng, suy cho cùng thì cô ấy cũng là một cô gái khá cố chấp.