“Tôi mặc kệ, tôi chỉ thích một mình anh, cho dù bản thân chỉ có thể ở cùng anh một ngày hay một giờ thì tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Dương Tuyết tôi, kiếp này chỉ muốn làm bạn gái của anh.”
Dương Tuyết trừng lớn hai mắt, lúc này lời nói của cô ấy cũng trở nên vô cùng kiên định.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi thực sự bị rung động rồi.
“Ngay cả khi tôi chỉ có thể ở bên anh một ngày hay một giờ, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Điều này rốt cuộc là phải yêu một người đến mức nào mới có thể nói ra một lời như vậy?
Tôi lại trở nên ngây dại, toàn thân tràn ngập cảm giác khó hiểu, kinh ngạc và cũng giật mình mà nhìn chằm chằm vào Dương Tuyết.
Mà Dương Tuyết thì mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, mọi thứ trong ánh mắt cô ấy đều là tôi.
Ánh trăng chiếu vào mặt của cô ấy, khiến cô ấy trông thật xinh đẹp và dịu dàng.
Hai người chúng tôi cứ đứng đối diện mà nhìn nhau như thế, trong đầu cũng không ngừng nghĩ về câu nói đó.
Tôi đang phán đoán liệu mình có thực sự chấp nhận được cô gái ở trước mặt hay không?
Có lẽ sẽ có người mắng tôi khờ, một cô gái tốt như vậy mà còn cần phải cân nhắc sao?
Nhưng bản thân tôi lại có quan điểm trung trinh về tình yêu.
Yêu là yêu, yêu là khắc cốt ghi tâm. Cho dù là đất rung núi chuyển cũng không thể mảy may di chuyển được.
Không yêu chính là không yêu, cho dù bản thân có bị đao kiếm tấn công thì cũng là không yêu.
Miệng của tôi mở ra rồi khép lại, vốn muốn đáp ứng, cũng rất muốn ôm lấy cô ấy, thế nhưng ở một nơi sâu xa nào đó lại tồn tại một loại cảm giác, cái loại cảm giác đến từ thế giới nội tâm này dường như đang ngăn cản tôi.
Giống như từ nơi sâu xa đó, chính mình vẫn còn một sự ràng buộc, còn có một điều gì đó mà bản thân chưa thể buông bỏ được, mà điều này đã dẫn đến kết quả là tôi đã không thể lập xuống lời thề với Dương Tuyết, hay đồng ý với tình yêu của cô ấy.
Dương Tuyết thấy miệng của tôi không ngừng đóng mở, nhưng lại không nói gì cả, cô ấy dường như im lặng mà thở dài một hơi, sau đó lại nói với tôi:
“Đinh Phàm, nếu quyết định này thật sự khó khăn như thế.Vậy chờ đến khi đại hội Đạo Minh kết thúc thì tự đưa đáp án cho tôi đi! Nhưng đời này, tôi chỉ muốn được sống cùng với anh…”
Nói xong, Dương Tuyết lại bước tới phía trước, sau đó nhón chân lên và hôn nhẹ vào một bên mặt của tôi.
Trong phút chốc khiến tôi có một loại cảm giác như bị điện giật, thân thể cũng bất giác run lên một cái.
Trong lòng “Thình thịch thình thịch” đập loạn xạ, hô hấp cũng đột nhiên trở nên gấp gáp. Chẳng lẽ đây chính là cảm giác tâm động sao?
Tôi ngơ ngác, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía Dương Tuyết, nhưng Dương Tuyết lại lui về phía sau vài bước.
Ngay tại lúc cô ấy nhìn thấy thần sắc đờ đẫn của tôi, biểu tình trên gương mặt của cô ấy cũng đột nhiên giãn ra rồi lộ ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp:
“Tôi đã biết anh được bốn năm, cho nên tôi hiểu rất rõ anh, biết nhân cách của anh như thế nào, cũng biết được giá trị quan của anh ra sao, cho nên hiện tại tôi dám khẳng định, anh đã động lòng với tôi…”
*****
“Động lòng rồi!”
Dương Tuyết nhìn chằm chằm vào hai mắt của tôi mà lần lượt nói ra ba chữ cuối cùng này, nhưng ba chữ này lại giống như một chiếc mỏ hàn in sâu vào trong trái tim của tôi.
Lúc đó, có lẽ tôi đã thực sự động tâm rồi, dù sao chính mình cũng không phải người gỗ, mà lúc đó tôi sớm đã quên mất Mộ Dung Ngôn, quên đi tất cả mọi thứ giữa chúng tôi, chỉ là trong lòng của tôi vẫn tồn tại một tia cảm giác mông lung nào đó.
Vì thế mà lúc đối mặt với một cô gái xinh đẹp đã ở bên cạnh tôi nhiều năm, từng sống chết có nhau và thổ lộ tình yêu một cách mãnh liệt như vậy, có khả năng là tôi đã thực sự động lòng rồi.
Dù sao tình yêu cũng là một thứ tốt đẹp, mà tình yêu đẹp đẽ luôn làm người ta hướng tới.
Lúc đó tôi đã nghĩ, phải chăng tình yêu của mình đã đến rồi sao? Nhưng tôi không có mở miệng, cũng không có nói ra một chữ nào.
Trái lại là Dương Tuyết, sau khi cô ấy để lại nụ hôn đẹp đẽ như vậy và nói xong một đoạn lời nói như thế thì mỉm cười rời đi.
Dù sao cô ấy cũng là một cô gái và còn là một cô gái rất hiểu rõ tôi, cho nên cảm giác của cô ấy cũng rất nhạy bén.
Cô ấy có thể phát hiện ra những thay đổi trong biểu cảm của tôi, những thay đổi trong ánh mắt tôi và những thay đổi trên cơ thể của tôi.
Đối phương cũng đã cảm thấy rõ ràng cách mà tôi nhìn về phía cô ấy đã khác với trước đây, chính là ở trong ánh mắt đó có thích.
Nhưng điều mà Dương Tuyết mong muốn chính là tình yêu đích thực, một tình yêu xuất phát từ nội tâm của tôi, mà đó cũng là lý do tại sao cô ấy mới nói là sẽ đợi tôi đến khi Đại hội Đạo Minh kết thúc rồi mới cho cô ấy câu trả lời.
Nói xong, Dương Tuyết cũng không dừng lại mà xoay người sang chỗ khác, sau đó chậm rãi rời đi và để lại một mình tôi đang ngây ra như phỗng ở bên trong đình hóng gió.
Chờ đến khi Dương Tuyết rời đi rồi, thậm chí bản thân tôi còn có một sự xúc động, xúc động đến mức muốn gọi cô ấy lại, tiếp đó trả lời một câu: Tôi có thể bảo vệ em được không?
Chỉ là lời này, từ đầu đến cuối đều chưa từng được nói ra khỏi miệng.
Sau khi nhìn khung cảnh trống trải ở xung quanh, tôi hít một hơi thật sâu, nhưng không lập tức rời đi mà đứng ở bên rìa đình hóng gió, sau đó lại nhìn lên vầng trăng ở trên bầu trời rồi rít một điếu thuốc.