Tôi vẫn đang hồi tưởng về mọi chuyện vừa xảy ra, kể cả từng lời nói trong đoạn hội thoại của chúng tôi, mà tất cả những thứ đó cũng đã trở nên vô cùng rõ ràng và đều in sâu vào tâm trí tôi.
Mãi một lúc lâu sau, ở bên cạnh tôi đột nhiên truyền đến giọng nói của lão Phong thì tôi mới định thần lại:
“Kết quả thế nào rồi!”
Nói xong, lão Phong một chân giẫm lên phía trên hàng rào thấp, sau đó nghiêng đầu mà châm lửa đốt một điếu thuốc.
Tôi nhìn về phía biểu tình vừa lãnh vừa khốc của lão Phong thì không khỏi có chút dở khóc dở cười, có lẽ là do tôi mải mê suy nghĩ quá, cho nên không có chú ý tới lão Phong đang đến gần.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười nhàn nhạt, có chút tự giễu mà mở miệng nói:
“Có lẽ tôi thực sự động lòng rồi!”
Lão Phong nghe đến đó thì cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ mỉm cười:
“Dương Tuyết khá tốt, đừng phụ cô ấy.”
Lão Phong khịa tôi một câu và cũng không buôn chuyện với tôi về những gì chúng tôi đã nói, chỉ là một lát sau cậu ta lại hỏi một câu:
“Đã xác định mối quan hệ chưa?”
“Vẫn chưa. Dương Tuyết kêu tôi đưa ra câu trả lời sau khi kết thúc đại hội.” Tôi nói.
Kết quả, lão Phong nghe xong đã lập tức trợn trắng mắt:
“Trực tiếp đồng ý luôn không được sao. Thực sự là một khúc gỗ mà... ”
“Cậu…”
Tôi hơi tức giận nhưng cũng không nói nên lời, còn lão Phong lại xoay người sang chỗ khác:
“Đi thôi, về ngủ đi.”
Nói xong, lão Phong đã đi về phía trước.
Tôi nhìn trăng sáng đêm nay, sau đó hít vào một hơi thật sâu rồi cũng rời khỏi cái đình hóng gió này, chỉ là từ đầu đến cuối tôi đã không có chú ý tới phía trên cái bảng hiệu của đình hóng gió này có viết hai chữ “ly tâm”.
Nếu không nghe theo con tim thì cuối cùng sẽ không chung một nhip đập, có lẽ đây là do trời cao đã định sẵn, hoặc có thể là một điều gì khác, chỉ là nếu vận mệnh đã an bài thì chính là mệnh số…
Tôi và lão Phong một trước một sau trở lại căn nhà gỗ, nơi này vẫn là một mảnh tro tàn, chỉ là căn phòng của chúng tôi không bị ảnh hưởng gì.
Sau khi tôi nằm ở trên giường thì lại nhìn chằm chằm lên trần nhà, tâm tình của mình vẫn còn có chút phập phồng.
Mãi đến một lúc lâu sau thì tôi mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi, sau đó cảm thấy cũng không lâu lắm thì tiếng chuông núi ở bên trong núi Tử Tiêu đã vang lên:
“Đông, đông, đông...”
Chuông núi vang vọng, khiến cho toàn bộ Tử Tiêu Quan cũng trở nên sôi động.
Hôm nay là ngày đầu tiên của đại hội Đạo Minh, cho nên các đại tông môn trong thiên hạ sẽ tề tụ lại đây để thành lập liên minh và thảo luận các vấn đề liên quan đến việc đối phó với yêu ma của tà giáo, vân vân.
Sau khi cả hai chúng tôi bị tiếng chuông núi đánh thức thì đều không còn tâm trạng tiếp tục ngủ thêm nữa, cho nên tôi mang theo cảm giác mông lung đi rửa mặt rồi cùng lão Phong rời khỏi nơi ở và bắt đầu đi về phía đại điện, mà đại hội cũng sẽ được tổ chức ở đó.
Lão Phong và tôi rõ ràng là đã đến muộn, bởi vì dọc theo đường đi này đã không còn bao nhiêu người.
Chờ đến khi chúng tôi đi đến quảng trường phía trước chính điện thì thấy nơi này đã chật kín người, quảng trường vốn trống trải thì giờ đây đã trở nên đông đúc và chật kín người.
Xem tư thế này, số lượng đồng đạo trong Đạo môn đến tham dự Đại Hội Đạo Minh lần này ít nhất cũng phải tới một ngàn người, còn hai người chúng tôi chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Nhưng sau khi nhìn lướt qua thì thấy những người đang đứng ở phía trước quảng trường kia chắc hẳn là đệ tử của các tông môn lớn, lúc này trên người của bọn họ đều mặc đạo bào của môn phái nhà mình.
Mà ở bên cạnh còn có một lá cờ.
Mao Sơn, Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành, Nga Mi, Long Hổ, Thất Tinh, Không Động, vân vân.
Nói chung là đủ loại màu sắc, hơn nữa nam nữ già trẻ đều có.
Mà tôi cũng lập tức tìm được phái Võ Đang, chỉ là người quá đông, cho nên tôi không thể nhìn thấy được thân ảnh của Dương Tuyết.
Mà lúc này, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào đại điện ở quảng trường phía trước, nguyên một đám đều đang chờ đợi người tổ chức buổi lễ, minh chủ của Đạo Minh xuất hiện.
Khung cảnh lúc đầu còn có chút náo nhiệt, nhưng sau khi đột nhiên nhìn thấy hai gã đạo đồng cầm roi dài xuất hiện trên bậc đá, toàn bộ quảng trường đã nhanh chóng trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay sau đó, phía trên toàn bộ quảng trường đã không còn một chút âm thanh nào nữa.
Sau đó thì thấy hai gã đạo đồng đứng ở phía trước đại điện cùng vung tay lên, khiến cho cây roi dài biến thành hai vòng cung.
“Bạch bạch” hai tiếng giòn vang, vang vọng toàn bộ quảng trường.
Hơn nữa, hai gã đạo đồng này còn liên tục huy động thêm mười tám lần, làm cho âm thanh “Bạch bạch bạch …” đó vang lên không ngừng.
Dưới khán đài, trong lúc đối phương đang vung động roi thì lại không có một người nào phát ra một chút thanh âm, bởi vì đây là một loại nghi thức thường dùng cho việc Hoàng đế thượng triều hoặc là tế trời ngày xưa.
Cho nên lúc tổ chức bất cứ một đại điển nào đó là sẽ phải huy động roi nhu thế, còn cái nghi thức này cũng được gọi là “Minh tiên” và thường được gọi là “Vang Tịnh Tiên”, mà cái này cũng là một lời cảnh báo trước khi bắt đầu buổi lễ để người tới biết được: Buổi lễ sẽ lập tức bắt đầu, xin hãy giữ im lặng.
Sau khi chấm dứt mười tám lần Vang Tịnh Tiên xong, một người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh cầu thang đá đột nhiên cao giọng hô một tiếng: