Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1837

Chương 1837 Chương 1837

“Cho mời chưởng môn của phái Hành Sơn, điện chủ của Cửu Tiêu Quan, minh chủ Bạch Nguyệt chân nhân của Đạo môn.”

Lời này vừa nói ra, chung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng chiêng và tiếng trống ba nặng chín nhẹ.

Âm thanh ngày càng lớn hơn, bao trùm toàn bộ núi Tử Tiêu, mà cánh cổng đại điện vẫn luôn đóng chặt bỗng nhiên bị gã đạo đồng mở ra, sau đó chỉ thấy ba đạo ánh sao bắn ra ngoài.

Ánh sao xẹt qua, trực tiếp dừng lại ở phía trên bệ đá ở phía trước đại điện.

“Bang bang bang” đá vụn bay khắp nơi, mà cái này rõ ràng là ba thanh phi kiếm, hơn nữa còn đang không ngừng lay động, thậm chí còn phát ra tiếng động “Ong ong”.

Mà bản thân tôi đang ở phía rất xa kia đột nhiên nhìn thấy một màn như vậy thì chợt lộ ra vẻ kinh hãi.

Ngự kiếm, đây không phải là việc mà tu sĩ bình thường có thể làm được, e rằng cũng chỉ có cường giả mới có thể làm được!

Mà ở phía bên dưới cũng đã là một mảnh reo hò.

“Đây là thuật ngự kiếm!”

“Đây là ba thanh phi kiếm của Bạch Nguyệt chân nhân!”

“Minh chủ không hổ danh là minh chủ, lên sân khấu thôi cũng đỉnh như thế!”

“Minh chủ uy vũ!”

“... ”

Giữa những tiếng reo hò, một ông lão với bộ râu bạc trắng xuất hiện, trên người mặc một đạo bào màu tím, sau đó chậm rãi từ bên trong đại điện đi ra.

*****

Sau khi Bạch nguyệt chân nhân xuất hiện, khung cảnh trở nên rất sôi động.

Thậm chí là có không ít người đang hô to danh hào của minh chủ, mà điều này cũng chứng tỏ là vị Bạch Nguyệt chân nhân này là vị minh chủ có uy vọng rất cao của Đạo Minh đương thời.

Hơn nữa, vừa rồi chiêu thuật ngự kiếm đó, e rằng đã có thể đè bẹp không biết bao nhiêu người có mặt.

Từ đó có thể thấy được đạo hạnh của vị Bạch Nguyệt chân nhân này không hề bình thường, mà là cực kỳ cao thâm khó lường, nói chung là lão Phong và tôi hoàn toàn không thể làm được.

Đừng nói ngự kiếm, ngay cả việc ngự phù cũng không thể nào làm được.

Bạch Nguyệt chân nhân chậm rãi đi tới phía trước đại điện rồi đứng ở đằng trước bậc đá, đồng thời quét mắt nhìn về phía mọi người, cuối cùng là chậm rãi giơ tay lên.

Sau khi nhìn thấy Bạch Nguyệt chân nhân giơ tay lên, đông đảo đồng đạo ở dưới đã ngừng reo hò, hiện trường lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Sau khi Bạch Nguyệt chân nhân thấy hiện trường đã trở nên yên tĩnh, ông ấy cũng không lập tức lên tiếng.

Mà đợi qua năm sáu giây sau thì ông ấy mới chấp tay hướng về phía đông đảo đồng đạo có mặt, đồng thời dùng một giọng nói tương đối hùng hồn và già dặn:

“Bần đạo Bạch Nguyệt chân nhân bái kiến chư vị đồng đạo trong thiên hạ có mặt tại đây!

Hôm nay là ngày bắt đầu tiên đại hội Đạo Minh lần thứ năm được cử hành.

Bần đạo vinh dự được làm minh chủ của Đạo Minh, một lần nữa giết gà uống máu, tế bái trời xanh!”

Lời này vừa nói ra, tiếng cồng chiêng lại lần nữa vang lên.

“Đông đông, đông...”

Âm thanh rất lớn, phía dưới lại bắt đầu ồn ào, mà ở phía bên cạnh bọn họ đã có đạo đồng và đệ tử của núi Cửu Tiêu mang ra ba lễ tế.

Đồng thời cũng lấy ra một con gà vàng, còn ở bậc thang bằng đá phía trước cũng đã được đặt một cái bàn tạm thời, mà các tế phẩm cũng đều được đặt ở nơi này.

Đồng thời ở chỗ này cũng đặt bốn tấm bài vị, trong đó có một cái là bài vị không có chữ, được đặt ở phía sau cùng, cũng là cái dài nhất và cao nhất.

Mà cái bài vị này tượng trưng cho trời xanh, cũng có thể được hiểu là Thiên Đạo.

Thương thiên vô danh, Thiên Đạo vô hình.

Cho nên bài vị không được viết bất cứ chữ viết và tên gì.

Ở phía dưới một chút chính là bài vị của Tam Thanh, mà chúng tôi đều là tín đồ của Đạo gia, bái thiên địa, cũng bái Tam Thanh.

Tên húy của Tam Thanh đương nhiên là đã nghe nhiều nên quen, bọn họ theo thứ tự là: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn. Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.

Đây là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo môn, mà bài vị cũng đã được đặt sẵn và các lễ vật cũng đã được bày biện từng cái một đúng chỗ.

Mà Bạch Nguyệt chân nhân cũng liên tục lấy ra mấy lá bùa vàng.

Mấy lá bùa vàng đó bay vút lên không trung và phát ra mấy tiếng “rầm” bùng nổ, sau đó hóa thành từng quả cầu lửa đỏ.

Trong miệng của ông ấy cũng lẩm bẩm cái gì đó, hẳn là đang dùng một số từ ngữ để hiến tế, bởi vì chúng tôi đang ở khoảng cách khá xa nên nghe không rõ.

Nhưng loại trường hợp này cũng không dám nói gì, cho nên tôi và lão Phong chỉ đứng ở phía sau cùng và ngơ ngác nhìn tất cả những điều này.

Qua một hồi lâu, Bạch Nguyệt chân nhân cuối cùng cũng lên tiếng nói với những người tham gia đại hội:

“Nghi thức tế trời bắt đầu!”

Giọng nói cao vút, sau đó lại có một đạo đồng mang một con gà vàng và một con dao găm tới.

Bạch Nguyệt chân nhân giơ cao con gà vàng lên để mọi người có thể nhìn thấy, cuối cùng một dao đi xuống, khiến máu tươi nhỏ giọt xuống chiếc bát trắng.

Sau đó ông ấy cầm bát rượu đầy máu lên rồi ở ngay trước mặt tất cả chúng tôi mà cao giọng nói:

“Ngày lành tháng tốt, chúng đạo hữu của Đạo Minh ta tế thiên địa, bái Tam Thanh.”

Nói xong, ông ấy lại ném thứ này xuống đất, ngay khi máu và rượu đổ ra, chuông núi cũng theo đó mà vang lên “Dong dong dong”, chiêng trống cũng gõ lên “bang bang bang” có tiết tấu.

Bạch Nguyệt chân nhân cầm lấy nén nhang, khom lưng hướng về phía bài vị, sau đó cắm vào bên trong lư hương.

Sau khi Bạch Nguyệt chân nhân tế bái xong, một người đàn ông trung niên ở bên cạnh đã lập tức cao giọng hô:

Bình Luận (0)
Comment