“Cho mời chưởng môn của phái Võ Đang là Phi Hồng chân nhân đến tế thiên địa, bái Tam Thanh...”
Vừa dứt lời, chỉ thấy bên trong đám người của phái Võ Đang có một người mặc đạo bào màu tím bước ra khỏi đám đông, mà người đó đúng là Phi Hồng chân nhân.
Phi Hồng chân nhân lộ ra sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi bước lên bục cao, cuối cùng ông ấy tiếp nhận nén nhang và cung kính tế bái.
Sau đó cũng giống với Bạch Nguyệt chân nhân mà đứng ở bên mép bậc đá rồi người chủ trì kia lại bắt đầu hét lên:
“Cho mời trưởng môn của phái Mao Sơn là Liệt Hỏa chân nhân đến tế thiên địa, bái Tam Thanh…”
Sau đó, Liệt Hỏa chân nhân cũng bước ra khỏi đám đông và làm điều tương tự.
Tiếp theo, người đạo sĩ trung niên kia lại liên tiếp hô lên hai mươi người, mà mỗi một người trong số hai mươi người này đều có lai lịch bất phàm.
Thông qua lời nói của người chủ trì, tôi thấy hai mươi người này đều là chưởng giáo hoặc là môn chủ của tám đại môn phái, năm đại tông môn, bốn đại thế gia, và ba đại giáo thống lớn.
Cho dù bọn họ không đích thân đến thì cũng sẽ có người thay mặt bọn họ đi lên dâng hương tế bái, mà những người này đại diện cho các thế lực hùng mạnh nhất trong thiên hạ đương thời.
Tuy nhiên, còn những người qua đường* như tôi và lão Phong đây lại có chút ngủ gà ngủ gật.
Nếu không phải nhìn thấy cảnh tượng này quá hoành tráng thì lão Phong và tôi thậm chí còn muốn quay trở về đi ngủ.
(Người qua đường: câu gốc là mua nước tương, là một thuật ngữ mạng tại Trung Quốc, nghĩa bóng là chỉ việc không liên quan đến mình, mình chỉ là người qua đường, nghĩa đen của nó là ra cửa hàng mua nước tương. )
Bởi vì tôi thực sự không nghĩ tới, nghi thức mở màn này lại làm đến phiền phức như vậy.
Kết quả là việc này còn chưa kết thúc, sau khi tế bái thiên địa và Tam Thanh xong, các môn phái lớn còn cử ra một người đi diễn thuyết.
Ở phía trên lải nhải dài dòng nói trong chốc lát, đại khái đều là đang thổi phồng môn phái của chính mình trâu bò cỡ nào trong năm năm nay.
Làm sao để quán triệt và chấp hành kế hoạch của Đạo Minh, cùng với việc làm thế nào để chống lại tà giáo và đã làm thế nào để bảo vệ một phương bình an.
Nói chung là đủ loại thổi phồng, nhưng đến cuối cùng thì tôi thật sự nghe không nổi nữa.
Lão phong cũng nghe đến trợn trắng mắt, cho nên cả hai chúng tôi đã lập tức chạy đến một góc xó xỉnh nào đó để hút thuốc.
Kết quả là việc này đã kéo dài cho tới trưa, để các ông lớn của các môn phái lớn diễn thuyết dài dòng một trận, nhưng tôi thực sự không ngờ Đạo Minh của chúng tôi mở một cái đại hội thôi mà còn có thể giày vò như thế.
Thẳng đến giữa trưa 12 giờ, bài diễn thuyết của các ông lớn khắp nơi mới kết thúc.
Sau đó, thân là minh chủ của Đạo Minh, Bạch Nguyệt chân nhân còn lên đài tổng kết một chút, cuối cùng Bạch Nguyệt chân nhân đại khái nói một câu. Trong 5 năm tới, Đạo Minh phải chấp hành các mục tiêu chung.
Tôi vốn tưởng rằng minh chủ sẽ trực tiếp tuyên chiến với Mắt Quỷ và Nhật Nguyệt Giáo, nhưng kết quả là để cho các môn phái bảo trì cảnh giác, tích góp thực lực.
Nói chung là không động thủ, trước kia làm như thế nào thì về sau cứ làm như thế đó.
Đối với mục tiêu chấp hành như vậy, thực ra thì tôi thực sự không hài lòng và thậm chí còn muốn chửi má nó với cái tên minh chủ này.
Hiện tại Mắt Quỷ vô cùng càn rỡ, Nhật Nguyệt Giáo cũng đang gây nguy hại cho nhân gian.
Nếu không tập hợp các môn phái, chủ động xuất kích mà thực sự chờ đến khi tà giáo này phát triển đến mức độ nhất định thì có trời mới biết bọn chúng sẽ lại làm ra loại nhiễu loạn nào.
Nhưng tôi chỉ là một đạo sĩ nhỏ, lại còn thấp cổ bé họng, cho nên khi đứng ở trước mặt các ông lớn của Đạo môn.
Đừng nói là có quyền lên tiếng, ngay cả tư cách lộ mặt cũng không có, cho nên tôi chỉ có thể thở dài một hơi và không nghĩ nhiều về điều đó nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không thể làm ảnh hưởng đến quyết định của minh chủ trong Đạo Minh.
Sau khi tổng kết xong thì đã hơn một giờ chiều.
Từ lúc buổi sáng 8 giờ bắt đầu, cho tới bây giờ là đã qua đi năm giờ đồng hồ.
Tôi và lão Phong còn tốt, bởi vì hai chúng tôi đã sớm tìm chỗ để ngồi từ lâu.
Nhưng còn cái đám đệ tử của các môn phái đứng ở phía trước đó, e rằng hai chân vì đứng yên mà tê rần rồi, lại cộng thêm chưa ăn được miếng cơm nào, nhưng ngay lúc này cũng may là lễ khai mạc đại hội đã kết thúc.
Sau khi Bạch Nguyệt chân nhân tuyên bố kết thúc, lúc này mọi người mới lần lượt rời khỏi đây.
Đồ ăn cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng, toàn bộ núi Cửu Tiêu, ngoại trừ tầng một ra thì tám tầng còn lại đều đã bày đầy bàn tiệc.
Nhiều người như vậy, tôi nghĩ cũng phải đặt nhiều hơn trăm bàn.
Mọi người rời khỏi hội trường là đi thẳng đến địa điểm tổ chức tiệc.
Ở trên đường đi, lão Phong và tôi từ một nơi rất xa đã nhìn thấy Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh.
Từ Lâm Tĩnh vui vẻ chào hỏi lão Phong và tôi, nhưng sau khi bản thân tôi nhìn thấy Dương Tuyết, trong lòng của tôi lại dâng lên một loại cảm giác bất an không thể giải thích được.
Còn Dương Tuyết lại cắn chặt môi mỏng, mỉm cười với chúng tôi rồi rời đi.
Bởi vì tôi và lão Phong có thiệp mời màu đen nên chúng tôi chỉ có thể dùng bữa ở tầng hai và tầng ba.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh là đệ tử của tông môn lớn, cho nên hai người bọn họ sẽ ăn uống ở các tầng trên.