Mà lão Phong và tôi cũng không quan tâm, chỉ tìm đại một cái bàn rồi ngồi xuống.
Một lúc sau, tôi nghe thấy có người gọi tôi và lão Phong:
“Cậu Đinh, cậu Phong, đã lâu không gặp...”
Vừa nghe thấy lời này, lão Phong và tôi đã theo bản năng mà quay đầu nhìn lại.
Sau đó nhìn thấy Tam Tiền tán nhân đã lâu không gặp đang dẫn theo bốn người đệ tử của mình.
Trên mặt của ông ấy treo lên một nụ cười tủm tỉm và từ từ bước tới chỗ của chúng tôi..
*****
Vị Tam Tiền tán nhân này là một người có đôi mắt âm dương, đạo hạnh cũng không tệ.
Lần trước ở dưới chân núi Thượng Quan, chúng tôi đã gặp phải mấy tên đệ tử của Mắt Quỷ.
Vị Tam Tiền tán nhân này đã ra tay giúp đỡ chúng tôi, cho nên hiện tại lại lần nữa gặp được bọn họ.
Trong lòng của tôi cũng rất vui vẻ. Dù sao số lượng người mà chúng tôi quen biết ở trong đại hội này thực sự quá ít rồi.
“Tam Tiền đạo trưởng, xin mời qua bên này!”
Vị Tam Tiền tán nhân này cười ha hả, sau đó mang theo bốn người đồ đệ của mình, trực tiếp bước tới.
Ông ấy vẫn như vậy, trên người là một bộ đạo bào chắp vá, trên lưng là một cây kiếm gỗ, còn bốn người đệ tử của ông ấy cũng không thích nói nhiều.
Tam Tiền tán nhân nhanh chóng mang theo bốn người đệ tử của mình đến bàn của chúng tôi rồi ngồi xuống, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười:
“Hai vị, từ lúc tạm biệt ở núi Thượng Quan, không ngờ đã gần hai năm rồi!”
“Đúng vậy! Không biết mấy ngày này Tam Tiền đạo trưởng lại đi dạo chơi ở chỗ nào?”
“Tôi đi Thục Trung một chuyến, sau đó dạo chơi ở bên kia một thời gian rồi đi thẳng đến đây tham dự đại hội Đạo Minh.”
Tam Tiền tán nhân cười ha hả nói, còn tôi cũng câu có câu không đáp lời ông ấy, một bàn này của chúng tôi cũng nhanh chóng ngồi đầy người.
Bữa tiệc cũng nhanh chóng bắt đầu.
Lúc này Tam Tiền tán nhân vừa ăn vừa mở miệng nói chuyện với chúng tôi:
“Hai vị, lát nữa là hội giao lưu. Không biết hai vị có bảo bối hay đạo pháp nào dùng để giao lưu không?”
Tôi đương nhiên là biết đến cái hội giao lưu này rồi, cái này chính là sạp hàng được các môn phái bài ra.
Sau đó lấy ra pháp bảo và phù chú thuật mà mình dư ra, sau đó trao đổi chúng với những thứ khác có giá trị tương đương.
Có thể là tiền, cũng có thể là vật phẩm, chỉ cần hai bên đồng ý thì không thành vấn đề.
Đương nhiên, Đạo Minh cũng sẽ công bố một số phúc lợi, ví dụ như: công bố phù chú thuật nào đó miễn phí, hoặc là phương thức chế tạo pháp bảo nào đó, vân vân.
Mà đối cái hội giao lưu này, trong lòng tôi vẫn có chút chờ mong nho nhỏ, nhưng trên người của tôi đòi tiền thì không có tiền, muốn bảo vật thì có vài món.
Nhưng đây đều được dùng để bảo mệnh, cho nên không thể trao đổi với người khác được.
Chính vì thế, tôi đã lắc đầu nói:
“Không có, lát nữa chỉ có thể đi xem náo nhiệt vậy!”
Tam Tiền tán nhân nghe tôi nói như vậy lại cười ngượng một tiếng, sau đó mở miệng nói:
“Lần này thầy trò bần đạo đi dạo tới Thục Trung thì ngoài ý muốn có được một bảo bối. Tại hội giao lưu này, sẽ khiến hai người mở mang tầm mắt.”
“Ồ? Bảo vật gì vậy?”
Tôi theo bản năng mở miệng, Tam Tiền tán nhân lại cười nhạt:
“Lát nữa cậu sẽ biết thôi! Nói không chừng cậu sẽ thích nó!”
Tam Tiền tán nhân ra vẻ thần bí, thậm chí còn hướng về phía lão Phong nói ra một câu như thế.
Lão phong là một chàng trai lạnh lùng, cho nên hoàn toàn không có chút nóng nảy nào.
Cậu ấy chỉ liếc mắt nhìn Tam Tiền tán nhân một cái, sau đó tiếp tục ăn cơm, mà tôi thấy đối phương không muốn nói, cũng không tiện truy hỏi thêm, chỉ gật gật đầu.
Kế tiếp, mọi người uống vài ly rồi giải tán.
Còn hội giao lưu thì được tổ chức ở phía sau núi, mà cái hội giao lưu này sẽ kéo dài từ chiều nay đến tối ngày mai, ngày mốt chính là cuộc thi long hổ tranh bá.
Cho nên, sau khi chúng tôi cơm nước xong đã đi thẳng ra phía sau núi.
Sau khi chúng tôi tới khu vực sau núi thì thấy nơi này đã tới rất nhiều đạo hữu.
Thậm chí là có người còn chưa ăn gì thì đã tới khu vực sau núi từ sớm, bộ dạng đó chính là sợ có bảo bối tốt gì đó sẽ bị người khác cướp đi.
Lúc này toàn bộ phía sau núi trông giống như một khu chợ, hai bên đường trực tiếp bị biến thành những quầy hàng, trên các quầy hàng bày ra các loại đồ vật dùng để trao đổi và buôn bán.
Đơn giản nhất là từ bùa chú, đến đan dược rồi đến pháp bảo và công pháp, vân vân, cái gì cần có đều có.
Sau khi tới được nơi này rồi, tôi cười nói với Tam Tiền tán nhân ở bên cạnh:
“Tam Tiền đạo trưởng, ông có bảo bối gì, hiện tại có thể lấy ra được rồi chứ?”
Tam Tiền tán nhân cười thần bí:
“Không vội không vội, thứ này của tôi chỉ có thể phát ra uy lực vào ban đêm.”
Ông ấy khẽ cười một tiếng, cũng không nói nhiều.
Thay vào đó, lão Phong đã bắt đầu nhìn qua từng quầy hàng nhỏ dọc theo sau ngọn núi này.
“Đi dạo ngang qua, ngàn vạn không cần bỏ lỡ!”
“Thuốc tăng lực cực phẩm, đổi lấy các loại linh thảo...”
“Một thanh kiếm gỗ đào chỉ có giá năm vạn tệ…”
“Mười lá bùa trừ tà, đổi lấy pháp bảo trừ tà…”
“Một viên nội đan của cương thi, mau đến xem đi…”
“...”
Phía sau núi bỗng trở nên ồn ào, người buôn bán trao đổi đủ thứ.
Có rất nhiều đồ vật đều hấp dẫn sự chú ý.
Ví dụ như viên nội đan của cương thi kia đã bị một vị đệ tử của phái Cản Thi lấy 30 lá bùa Ngự Thi để trao đổi rồi.