Còn có viên thuốc kia giống như đan dược kích thích vậy, sau khi ăn xong sẽ ở trong một khoảng thời gian ngắn được tăng cường 50% sức mạnh, mà thứ này đã bị một nữ đệ tử của phái Nga Mi dùng một cây linh thảo đổi lấy.
Ngoại trừ những quầy hàng nhỏ này ra, thứ hấp dẫn sự chú ý của người ta nhất vẫn là các quầy hàng của các tông môn lớn, bởi vì chỉ có các tông môn lớn kia mới dễ dàng lây ra thứ tốt nhất.
Đương nhiên, mặc dù là hàng tốt nhưng thứ mà bọn họ muốn trao đổi chắc chắn cũng là những vật bất phàm.
Hơn nữa, tiền gần như không có bất cứ lực hấp dẫn gì đối với tông môn thế gia như bọn họ.
Chẳng mấy chốc, đám người của tôi và lão Phong đã đi tới trước quầy hàng của phái Thiếu Lâm, nơi này có bốn tên hòa thượng đang nói chuyện với các vị đạo hữu tham quan.
Mà phía trên quầy hàng còn có một số tượng Phật, mõ, bát vàng và các đồ vật khác.
Tam Tiền tán nhân nhanh chóng bị chiếc bát vàng này thu hút, mà toàn thân của chiếc bát vàng này được viết bằng tiếng Phạn và có một chữ “Vạn” thật to ở phía trên.
Tam Tiền tán nhân vừa nhìn thấy là hai mắt đã sáng lên:
“Ông trời của tôi! Chiếc bát vàng này hình như được làm bằng vàng ròng?”
Ông ấy vừa dứt lời, một vị tiểu hòa thượng đã chắp tay trước ngực nói:
“Nam mô a di đà phật, thí chủ, chiếc bát vàng này là do tông môn chúng tôi đúc ra. Chưởng môn và mười hai vị trưởng lão đã trải qua chín chín tám mươi mốt ngày mới khai quang được nó. Chiếc bát vàng này được Phật quang hộ thể, có thể xua đuổi tà ma.”
Nhìn dáng vẻ của chiếc bát vàng đã được khai quang đó hẳn là rất lợi hại, nhưng khi nhìn thấy nó được làm bằng vàng ròng.
Tôi lại nghĩ thứ đối phương muốn trao đổi nhất định phải là một thứ gì đó bất phàm, cho nên tôi đã hỏi một câu:
“Sư phụ, các ngài muốn đổi gì?”
“Nam mô a di đà phật, vâng lệnh sư phụ. Bất kỳ loại ngọc nào thuộc Ngũ Hành cũng đều có thể đổi.”
Tiểu hòa thượng nhàn nhạt mở miệng, nhưng tôi nghe xong lại không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Ngọc trong Ngũ Hành này cũng không phải là một vật bình thường.
Ngũ hành, cũng chính là tương ứng với kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Thứ mà đối phương muốn chính là những viên ngọc thuộc Ngũ Hành này. Loại ngọc này rất khó tìm, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Tôi nói rồi mà, một cái bát vàng như vậy, nếu không lấy được thứ gì tốt thì chắc chắn không thể đổi lấy được.
cho nên tôi chỉ có thể cười gượng một tiếng rồi cùng lão Phong trực tiếp rời khỏi nơi này.
Còn Tam Tiền tán nhân thì ở lại nơi này để cò kè mặc cả, dường như ông ấy có một hứng thú khá lớn đối với chiếc bát vàng này.
Lão Phong và tôi không có thứ gì đặc biệt muốn có, hơn nữa bản thân cũng không có bảo vật gì có thể trao đổi cả.
Cho nên chúng tôi quyết định ôm tâm thái xem náo nhiệt, đi dạo nhìn một chút vậy.
Nhưng một đường đi xuống này lại nhìn thấy không ít bảo bối.
Không nói tới cái bát vàng của phái Thiếu Lâm kia, các môn phái lớn còn lại cũng đều lấy ra rất nhiều bảo vật lợi hại.
Phái Nga Mi lấy ra một gốc Tụ Linh Thảo, nghe nói thứ kia có thể tự động hội tụ linh khí của trời đất.
Nếu trồng ở trong nhà hoặc ngoài sân, về lâu về dài, môi trường xung quanh sẽ bị ảnh hưởng.
Còn có phái Thanh Thành, bọn họ đã lấy ra một cây thước sắc phụ hồn, nếu dùng thứ này như một món vũ khí thì sẽ rất lợi hại, đặc biệt là trên phương diện đối phó với quỷ hồn sẽ có tác dụng cực kỳ lớn.
Còn có bàn ngọc của phái Võ Đang, Diệt Hồn Đinh của Lục Liễu Trang, vân vân.
Mặc dù những thứ này rất tốt, cũng đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, nhưng đối với tôi và lão Phong mà nói thì nó thực sự không có quá nhiều lực hấp dẫn.
Trong lúc hai người chúng tôi đang trên đường trở về thì lại bất ngờ phát hiện một cái quầy hàng mới.
Mà điều này vốn dĩ cũng không có gì dù sao thì rất nhiều quầy hàng mới sẽ lần lượt xuất hiện.
Vì vậy, lão Phong và tôi chỉ tùy tiện nhìn lướt qua mà thôi, nhưng sau một cái liếc mắt này thì tôi lại phát hiện ra một điều bất ngờ.
Trên quầy hàng này có bày một viên đá nhỏ, viên đá nhỏ này có kích thước bằng ngón tay cái nhưng toàn thân lại có màu vàng tím.
Mặc dù trông không lộng lẫy nhưng bộ dạng của nó cư nhiên lại giống hệt với viên đá màu trắng và viên đá màu xanh ở trong tay của tôi.
Mà sự khác biệt duy nhất chính là màu sắc của chúng....
*****
Chủ quầy hàng là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, lúc này đang rao hàng không ngừng nghỉ.
Hơn nữa quầy hàng của ông ấy cũng cực kỳ lớn, từ bùa chú cho đến đan dược, lại đến pháp khí, bí bảo, có thể nói là cái gì cần có đều có, mà người tới mua hàng cũng cực kỳ nhiều.
Có nhiều người như vậy, nhiều bảo vật như vậy nhưng thứ duy nhất hấp dẫn tôi chỉ có viên đá màu vàng tím kia.
Đánh giá về kích thước và hình dáng của nó thì thực sự rất giống với viên đá màu xanh và viên đá màu trắng của tôi.
Huống chi, tôi còn từ chỗ tên yêu đạo chưng cất rượu biết được, loại đá này không chỉ có màu trắng và màu xanh ở trên tay tôi. Theo tôi nghĩ chúng nó còn có các màu khác.
Chẳng lẽ viên đá màu vàng tím này cùng loại với mấy viên đá kia sao?
Tôi nhất thời có chút kinh ngạc, đồng thời nói với lão Phong:
“Lão Phong, cậu mau nhìn viên đá kia đi.”
Lão Phong nhìn theo hướng tôi chỉ, sau đó nhìn thẳng về phía đó, ngay khi cậu ấy nhìn thấy viên đá màu vàng tím đó, biểu tình cũng trở nên kinh ngạc: