Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1841

Chương 1841 Chương 1841

“Màu tím! Hình như giống với loại đá ở trong tay của cậu.”

“Rất giống, chúng ta qua đó xem một chút đi!”

Tôi vội vàng mở miệng nói.

Lão Phong cũng gật đầu, sau đó hai chúng tôi bắt đầu chen vào bên trong đám đông.

Bởi vì có quá nhiều người nên hai người chúng tôi nhất thời không thể chen vào được.

Kết quả vào lúc này, có một thanh niên trẻ tuổi đột nhiên cầm lấy viên đá kia lên, sau đó đặt nó ở trong tay để đánh giá.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tôi không khỏi “lộp bộp” một tiếng.

Nếu viên đá này cùng loại với viên đá ở trên tay tôi thì giá trị của loại đá này thực sự không thể đo đếm được.

Ở một khía cạnh nào đó, nếu thực sự có thể cầm nó vào trong tay thì không còn gì tốt hơn.

Nếu bị người khác cầm đi, vậy coi như sẽ vô cùng đáng tiếc.

Lúc này, chỉ nghe người thanh niên kia nói với chủ quầy hàng:

“Đạo sĩ già, viên đá này là gì? Tại sao lại cứng như vậy?”

Chủ quầy hàng nhìn thấy người thanh niên kia cầm lấy viên đá thì hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, sau đó cười ha hả nói:

“Ồ! Thì ra là cậu Long. Loại đá này hẳn là một loại khoáng thạch màu vàng tím, có kết cấu cứng rắn. Là do bần đạo tình cờ thu mua được, nếu cậu Long thích, ba vạn tệ hoặc là ba viên Bổ Linh Đan, tôi sẽ bán rẻ…”

Chủ quầy hàng vừa dứt lời, cũng không đợi người thanh niên lên tiếng. Cô gái áo đỏ đứng ở bên cạnh người thanh niên lại đột nhiên mở miệng nói:

“Sao ông không đi cướp luôn đi? Một viên đá vụn mà cũng muốn ba vạn tệ hoặc năm viên Bổ Linh Đan á?”

Cô gái áo đỏ rất tức giận, hiển nhiên là không hài lòng với lời báo giá của chủ quầy hàng.

Người thanh niên ở bên cạnh lại quát lớn với cô gái:

“Em hai …”

Chủ quầy hàng thấy vậy, chỉ “Ha hả” cười:

“Long tiểu thư, nếu hai người đã thích viên đá này như thế. Như vầy đi, các người có thể đổi vài món khác ở chỗ của tôi, tôi sẽ miễn phí đưa tặng, cô thấy sao?”

Cô gái kia nhìn lướt qua toàn bộ quầy hàng, tuy số lượng có rất nhiều nhưng dường như không có món nào làm cô ta thích, cho nên đã lắc đầu nói thẳng:

“Những thứ ở chỗ của ông, chúng tôi đều không cần. Tôi thấy viên đá này có chút đẹp, năm trăm tệ, bán cho tôi đi!”

Chủ quầy hàng lộ ra vẻ mặt khó xử, theo quan điểm của ông ta.

Mặc dù viên đá này có hơi nhỏ nhưng lại là loại đá có màu vàng tím, còn là một loại khoáng chất quý hiếm có kết cấu cực kỳ cứng rắn và được dùng để luyện chế thành vũ khí.

Không những có thể gia tăng độ cứng, mà còn có thể đóng một vai trò trang trí nhất định.

Nếu ông ta bán nó với cái giá một hai vạn tệ thì hẳn không phải là vấn đề lớn, nhưng đối phương vừa mở miệng đã nói năm trăm tệ như vậy.

Khiến ông ta thật sự không muốn bán, cho nên ông ta đã lộ ra chút khó xử mà mở miệng nói:

“Long tiểu thư, dưới một ngàn tệ không phải là quá thấp sao? Đây chính là đá vàng tím đấy, hai người mau xem kết cấu của nó đi, thực sự rất cứng rắn! Mà đây còn là một loại kim loại rất hiếm. Ít nhất, ít nhất cũng đến một vạn!”

Đối với chủ quầy hàng mà nói, cho dù ông ta có giữ viên đá này thì cũng vô dụng. Trên cơ sở có giá trị lớn nhất, có thể đổi có thể bán đều không có vấn đề gì.

Nhưng cô gái kia lại “Hừ hừ” một tiếng, tỏ vẻ không hài lòng.

Người thanh niên ở bên cạnh lại cười ha hả nói:

“Đạo sĩ già, tôi ra giá năm ngàn hoặc là một viên Bổ Linh Đan, ông có muốn đổi hay không?”

“Anh! Năm ngàn quá đắt!”

Cô gái kéo cánh tay của người thanh niên, nhưng người thanh niên này lại thản nhiên mỉm cười, đồng thời lộ ra biểu tình không sao cả.

Mà ông chủ quầy hàng cũng lộ ra một tia do dự, bởi vì ông ta giữ cái viên đá này thì cũng vô dụng, hơn nữa đặt ở nơi này đã lâu nhưng đều không gây được nhiều sự chú ý, người hỏi thăm lại càng ít.

Hiện tại thật vất vả lắm mới có người muốn, nhưng cái giá này thực sự khá thấp, nhưng nếu không bán thì đối với ông ta cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Vì thế, trên mặt của ông chủ quầy hàng có hơi buồn bực, hiển nhiên là đang suy xét, nhưng tôi ở phía đằng sau đang chen lên lại có chút gấp gáp.

Bởi vì lúc này tôi mới nhìn thấy rõ ràng hơn, viên đá này có khả năng chính là loại đá có thuộc tính riêng biệt, cho nên sau khi thấy ông chủ quầy hàng đang suy nghĩ, tôi vội vàng vẫy tay nói:

“Ông chủ, ông cho tôi xem viên đá đó một chút đi.”

Chủ quầy hàng thấy tôi mở miệng nói thì ánh mắt của ông ta cũng chuyển động, chỉ cần có cạnh tranh, vậy viên đá này có thể bán được với cái giá cao nhất.

Biểu tình vốn đang buồn bực đã lập tức biến mất, sau đó ông ta cầm lấy viên đá lên rồi lập tức mở miệng nói:

“Vị đạo hữu này, bên này, mời nhìn!”

Trong lúc đối phương đang nói chuyện, tôi và lão Phong đã chen lên phía trước.

Lúc này đôi nam nữ kia cũng liếc mắt lại đây để đánh giá chúng tôi, đồng thời chúng tôi cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của bọn họ.

Giá trị nhan sắc của đôi nam nữ này đều rất cao, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, nhưng tôi cũng không để ý đến họ mà chỉ cầm lấy viên đá đó và xem xét cẩn thận.

Ngay khi viên đá này vừa vào tay là tôi đã cảm nhận được nó có khối lượng và trọng lượng khác nhau, so với sắt thép thì nặng hơn một chút, toàn thân có màu vàng tím.

Mặc dù không có ánh sáng nhưng bề mặt lại lộ ra những đường nét không theo quy tắc và hình dạng lồi lõm không đều.

Bình Luận (0)
Comment