Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1866

Chương 1866 Chương 1866

Bầu không khí nhiệt liệt kéo dài một hồi lâu, Bạch Nguyệt chân nhân cũng nói vài câu đầy cảm hứng, đồng thời còn mời trọng tài lên võ đài.

Trọng tài có bốn người, mỗi một người đều đến từ mấy môn phái khác nhau, đồng thời còn có tổ trọng tài đánh giá năng lực của những người lên võ đài để từ đó trao phần thưởng tương ứng.

Quy tắc vẫn giống như khi tôi còn ở trên Thượng Thương Quan, người đứng vững cuối cùng trong cuộc thi chính là người chiến thắng.

Nếu không có người tới khiêu chiến thì chỉ cần đánh thắng mười lăm ván liên tiếp là toàn thắng.

Ở Thượng Thương Quan là toàn thắng liên tiếp mười trận, nhưng ở nơi này đã biến thành thắng liên tiếp mười lăm trận. Áp lực cũng không hề nhỏ chút nào.

Nếu bản thân không có thực lực nghiền áp tuyệt đối thì chắc chắn sẽ không có khả năng thắng liên tiếp mười lăm trận, hoặc là đánh tới khi không có ai dám tiến lên khiêu chiến.

Vì vậy, nếu muốn ở trên loại đại hội này lấy được hạng nhất thì chắc chắn không được làm con chim đầu đàn.

Nếu không, lên võ đài càng sớm thì chết càng nhanh. Càng về sau, ngay khi thực lực của các cao thủ gần như đều đã bị mài mòn rồi mới lên đài thì càng có lợi.

Đồng thời, nhờ sự tham gia của cơ chế tổ trọng tài nên bất cứ ai lên võ đài luận võ đều có cơ hội nhận được các loại phần thưởng.

Thế nên điều này cũng đã tạo điều kiện cho một số đồng đạo trẻ tuổi có tu vi không cao, cũng có thể có cơ hội lên võ đài thể hiện để tranh đoạt các loại vật phẩm, phần thưởng bình thường khác vân vân.

Giờ này khắc này, các loại quy tắc của trận đấu cũng đã được nói xong, sau đó Bạch Nguyệt chân nhân lại hô to một tiếng:

“Giải tranh tài, hiện tại bắt đầu!”

Lời vừa nói ra, chung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng chiêng, tiếng trống, chuông núi vang vọng.

Giải đấu Long Hổ tranh bá được tổ chức 5 năm một lần dành cho thế hệ trẻ của Đạo Minh được chờ mong đã lâu, cuối cùng đã bắt đầu rồi.

Khoảng ba phút sau, xung quanh lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Sau đó ở phía trên võ đài bỗng nhiên vọt lên một người. Người này đến phương hướng của phái Thượng Thương, đối phương rõ ràng là một người bạn cũ trước đó của tôi, là đại đệ tử của phái Thượng Thương, Tửu Thành Phong.

Mặc dù lúc đó thực lực của cái tên Tửu Thành Phong này cũng không tầm thường, nhưng không biết sau hơn một năm này, thực lực của đối phương có tiến bộ hay không.

Tửu Thành Phong tiêu sái bước lên võ đài, lúc này anh ta đối mặt với đồng đạo khắp thiên hạ, sau đó chắp tay rồi nói:

“Tôi là Tửu Thành Phong, đại đệ tử của Thượng Thương Quan.”

Kết quả lời này vừa ra, một nữ đệ tử của núi Long Hổ đã lập tức lao lên võ đài:

“Thư Hiểu Khiết của núi Long Hổ, xin Tửu Thành Phong chỉ giáo!”

Thư Hiểu Khiết có thể được coi là bạn tốt của Dương Tuyết. Hồi đó chúng tôi cũng đã giao thủ với nhau ở trên Thượng Thương Quan, thực lực cũng không tệ.

Mà tôi cũng không nghĩ tới, trong trận đấu đầu tiên của giải đấu này sẽ là cuộc giao chiến giữa hai người bạn cũ.

Khung cảnh ở ngoài sân cũng đã trở nên vô cùng sôi động.

“Được lắm!”

“Anh Tửu cố lên!”

“Hiểu Khiết sư muội cố lên!”

“...”

Hai người họ liếc mắt nhìn nhau một cái rồi mỉm cười với nhau.

Ngay sau đó là bắt đầu giao thủ đánh nhau, bởi vì khoảng cách có hơi xa, cho nên tôi không thể cảm nhận được rõ ràng độ mạnh yếu về đạo khí của bọn họ.

Nhưng tu vi của bọn họ đều đã gần đạt tới Đạo Quân sơ kỳ, cũng coi như là cao thủ trẻ tuổi ở trong Đạo môn.

Hai người này giao chiến cũng khiến cho những người ở xung quanh lớn tiếng la hét.

Hai người cũng đã kích hoạt tất cả vốn liếng của mình để có thể ở trên võ đài đứng đầu thiên hạ này chứng minh bản thân, cho dù cuối cùng không thể giành được vị trí thứ nhất, nhưng bọn họ vẫn phải tranh đoạt để giành được nhiều điểm hơn cho môn phái của từng người, từ đó có được càng nhiều tài nguyên hơn từ Đạo Minh.

Bởi vì cả hai đã toàn lực ứng phó ngay từ đầu, cho nên cuộc chiến diễn ra khoảng năm sáu phút nữa thì đã phân ra được thắng bại.

Tửu Thành Phong vẫn cao hơn một bậc, cho nên một chưởng của anh ta đã đánh Thư Hiểu Khiết rơi xuống võ đài.

Trong lúc nhất thời đã gây nên một trận reo hò không ngừng, sau đó Tửu Thành Phong lại nghênh đón những trận khiêu chiến mới, hai vị đệ tử tông môn và một vị tán tu.

Nhưng cuối cùng, anh ta lại thua ở trong tay của một tên tán tu chỉ mới đạt tới Đạo Sư sơ kỳ, từ đó để cho đối phương nhặt được chỗ tốt.

Nhưng ngay sau đó, tên nhặt của hời này lại bị một tên tán tu khác đánh bại.

Cứ như thế, cuộc quyết đấu ở trên võ đài đã liên tục bị thay đổi.

Đám đệ tử của các phái gần như luân phiên ra trận, không vì lý do gì khác ngoài việc tranh giành điểm ở trên võ đài.

Về phần các cao thủ trẻ tuổi có mặt ở đó thì lại không có ai xuất hiện.

Hiện tại cũng chỉ là đang tiêu hao những thế lực có thực lực yếu mà thôi. Chờ đến khi đạt tới một cấp độ nhất định, những cường giả trẻ tuổi kia mới có thể lần lượt xuất hiện.

Chẳng mấy chốc đã đánh đến buổi trưa.

Bởi vì một khi võ đài bắt đầu là sẽ không kết thúc, cho nên lúc ăn cơm sẽ có người của Cửu Tiêu Quan mang đồ ăn đến đấu trường theo kiểu thức ăn nhanh.

Nhưng trận quyết đấu ở trên võ đài sẽ không vì thế mà dừng lại.

Khoảng hai giờ chiều, rốt cuộc cũng có một vị cao thủ lợi hại một chút xuất hiện.

Người tới là cậu hai Âu Dương Phi của gia tộc Âu Dương trong núi Phổ Đà.

Bình Luận (0)
Comment