Nhìn thấy vậy, bản thân lão Phong cũng cảm thấy bối rối, bởi vì cho dù có nói thế nào thì cậu ấy cũng không ngờ, sau khi bản thân đột phá đến Đạo Quân trung kỳ, Bách Hoa Công cũng xuất hiện một số thăng cấp mạnh mẽ, mà điều này cũng đã khiến sức chiến đấu của cậu ấy còn mạnh hơn trước.
Mọi khía cạnh của các chỉ số trên cơ thể đều đã được tăng lên.
Kết quả là chưa đầy năm hiệp đã đánh bại Ba Tụng, người đã từng hạ gục hai đại cao thủ trẻ tuổi của Đạo môn tại Trung Nguyên, đồng thời còn bị đá đến mức hôn mê bất tỉnh…
Lão Phong trong lòng vui mừng không thôi, nhưng ngồi mặt vẫn là vẻ bình tĩnh lạnh như băng.
Cậu ấy cứ đứng nguyên tại chỗ, sau đó lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cái tên Ba Tụng đang quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích kia.
Sư phụ của Ba Tụng thấy vậy thì cả người lập tức đứng lên, lộ ra vẻ mặt lo lắng mà nhìn về phía võ đài.
Trọng tài cũng lập tức nhảy lên trên võ đài rồi nhanh chóng đi đến bên người Ba Tụng để kiểm tra tình trạng của Ba Tụng.
Sau đó thấy Ba Tụng đã bị đánh đến bất tỉnh, cuối cùng là nhanh chóng phất tay một cái ra hiệu Ba Tụng đã không còn khả năng chiến đấu.
Tiếp đó đã có chuyên gia lên võ đài và nâng Ba Tụng xuống.
Dưới loại tình huống này, một trọng tài khác ở trong tổ trọng tài đã trực tiếp tuyên bố:
“Người thắng, Phong Tuyết Hàn!”
Ngay khi vừa nói ra lời này, toàn bộ đấu trường lập tức kinh hô.
Bởi vì chiến thắng này đại biểu cho Đạo thống Trung Nguyên thắng lợi, còn những tên tu sĩ ban đầu đã chửi bậy về lão Phong, giờ đây cũng đều sôi nổi kinh hô reo hò.
“Quá trâu bò!”
“Quá mạnh!”
“Quá lợi hại, cư nhiên lại có thể đánh bại con khỉ Nam Dương chỉ trong năm chiêu!”
“Có thể nói, người này thực sự rất mạnh mẽ. Chẳng phải Quách Thần Phi của phái Thanh Thành và Âu Dương Phi của Lục Liễu Trang không thể ngăn chặn một chiêu của người này sao?”
“Thật không ngờ tên tán tu này coi như là đã trở nên nổi tiếng chỉ trong một đêm.”
“Phong đạo hữu, lát nữa kết bạn WeChat với tôi đi!”
“Đạo hữu uy vũ!”
“...”
Tiếng hò reo không ngừng vang lên, mọi người đều cổ vũ cho lão Phong.
Các cao tầng của Đạo Minh trên khán đài lúc này cũng liên tục gật đầu, bộ dạng đó rõ ràng là biểu hiện của lão Phong đã vượt qua sự mong đợi của họ.
Còn tôi ngồi ở nơi xa cũng hơi nheo mắt lại, trận chiến vừa rồi quả thực rất xuất sắc, hơn nữa tôi cũng nhận ra sức chiến đấu của lão Phong cũng đã xuất hiện tình trạng tăng vọt.
Mà điều này hẳn là có liên quan đến bước đột phá gần đây của cậu ấy, nhưng điều tôi không ngờ là sau khi lão Phong đột phá, sức chiến đấu của cậu ấy cư nhiên lại tăng lên chóng mặt như vậy.
Nếu có cơ hội, tôi cũng phải tìm lão Phong luận võ mới được.
Trong lòng của tôi đã nghĩ như vậy, nhưng hiện tại có một người đàn ông đến từ phương hướng của phái Không Động đã nhanh chóng bước lên võ đài.
Ngay khi người đàn ông này bước lên võ đài, anh ta đã ôm quyền nói với lão Phong:
“Tôi là đại đệ tử của phái Không Động, Cổ Khoát, mời đạo hữu chỉ giáo!”
Nói xong, anh ta cũng rút ra một thanh trường kiếm.
Mọi người xung quanh vừa nghe thấy cái tên của phái Không Động thì lại bắt đầu bàn tán.
Suy cho cùng, trong số tám môn phái lớn lúc bấy giờ, phái Không Động cũng nằm trong số đó.
Thân là đại đệ tử của phái Không Động, anh ta chắc hẳn có chút thực lực.
Lỗ Quang ngồi ở bên cạnh tôi vừa nhìn thấy người này thì đã kinh hô một tiếng ngay tại chỗ:
“Con mẹ nó, Cổ Khoát cũng lên luôn rồi, tên này không phải đã ba mươi rồi sao?”
“Đúng vậy! Tôi cũng nghe nói anh ta không còn đủ tư cách tham gia nữa!”
Chu Nhất Thác cũng lên tiếng phụ họa. Ngoài hai người này ra, những người đang xem cuộc chiến ở xung quanh cũng lần lượt hét về phía võ đài:
“Cổ Khoát, anh làm như vậy không cảm thấy xấu hổ à? Anh đã ba mươi tuổi rồi thì còn có tư cách đi lên sao?”
“Đúng vậy, thân là một ông chú ba mươi tuổi rồi mà còn có thể gọi là trẻ sao?”
“Lăn xuống đi! Mất mặt!”
“...”
Sau khi nghe được những âm thanh không hài hòa này, Cổ Khoát cũng lộ ra sắc mặt đen như đáy nồi.
Sở dĩ xảy ra điều này là do giải đấu võ thuật này chỉ chấp nhận các tu sĩ trẻ dưới ba mươi tuổi.
Bất cứ ai vượt quá 30 tuổi đều được coi là không có tư cách để tham gia giải đấu này. Nhưng Cổ Khoát đứng trên võ đài lại không nghĩ như vậy:
“Cái gì mà 30 tuổi? Mấy người phải nhìn cho rõ, ngày mai tôi mới ba mươi, cho nên hiện tại tôi vẫn còn là hai mươi chín!”
Nói xong, người đàn ông tên Cổ Khoát này cư nhiên lại lấy chứng minh thư ra.
Thậm chí trọng tài thấy vậy thì cũng thật sự chạy đi lên kiểm tra chứng minh thư của đối phương.
Nhìn thấy điều này, tôi không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao đám người lão Phong đi lên lại không thấy bị kiểm tra chứng minh thư nhỉ?
Có phải chỉ vì cậu ấy trông trẻ hơn sao?
Nhưng tôi cũng không quá chú ý đến vấn đề này, chỉ mong chờ trận đấu giữa lão Phong và vị đại đệ tử của phái Không Động này.
Sau khi người vây xem cuộc chiến nhìn thấy đối phương đã được trọng tài xác nhận thì cũng không nhịn được mà trợn trắng mắt, nhưng thiếu một ngày cũng là thiếu và nó không vi phạm quy tắc.
Chỉ là cái tên Cổ Khoát này đúng là một đối thủ rất có thực lực.
Lúc tôi nghe mọi người ở xung quanh bàn tán và đám người Lỗ Quang nhận xét thì cũng biết được cái tên Cổ Khoát này chính là một mạnh mẽ ở kỳ đại hội trước đó, đồng thời cũng là cao thủ có thể cạnh tranh với những người mạnh nhất của kỳ đại hội lần trước.