Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1876

Chương 1876 Chương 1876

Hiện tại anh ta lại lần nữa tham gia giải đấu này, vậy thì áp lực của lão Phong ít nhiều gì cũng có chút lớn...

*****

Tất cả mọi người ở dưới võ đài đều trợn trắng mắt nhìn vị sư huynh kia của phái Không Động, dù sao anh ta chỉ thiếu có một ngày nữa là bước sang tuổi ba mươi, thế mà còn tới tham gia tranh tài.

Nhưng còn lão Phong thì sao? Từ đầu đến cuối, sắc mặt của cậu ấy không hề thay đổi, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn Cổ Khoát nhiều thêm một cái, giống như tất cả mọi thứ đều không hấp dẫn cậu ấy.

“Tâm tính của người này thờ ơ lạnh lùng, hơn nữa thiên tư cũng không tầm thường. Tôi thực sự không biết vị cao nhân nào đã dạy ra một đệ tử như thế!”

“Đúng vậy! Thân là một tên tán tu, năng lực này của cậu ta đã có thể sánh ngang với các đệ tử thân truyền của các tông phái chúng ta, quả thực rất mạnh mẽ!”

“...”

Một số tiền bối cũng nghị luận sôi nổi về lão Phong và đánh giá rất cao về lão Phong.

Còn Cổ Khoát ở trên võ đài thì đã tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Lúc này anh ta nhìn chằm chằm lão Phong nói:

“Đạo hữu, tôi có thể tới được rồi chứ!”

Lão Phong nghe xong thì chỉ lạnh lùng đáp lại một chữ:

“Đến!”

Cổ Khoát cười lạnh một tiếng, sau đó lao về phía lão Phong.

Ở trong mắt anh ta, lão Phong mạnh thì đúng là mạnh thật, nhưng cũng không mạnh đến tình cảnh anh ta không thể ứng phó nổi.

Dù sao anh ta cũng đã ba mươi tuổi rồi, hơn nữa tu vi cũng đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân đỉnh phong, so với tất cả những người đã từng lên võ đài trước đây, việc anh ta đánh bại lão Phong cũng là chuyện đương nhiên.

Vì lẽ đó mà lúc này anh ta đã phóng thích toàn bộ đạo khí, muốn lấy cái này để tạo áp lực cho lão Phong.

Khí tức của đạo khí thổi quét qua, khiến mọi người ở xung quanh đều cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại:

“Đạo Quân đỉnh phong!”

“Tên này quả nhiên lợi hại, 5 năm trước mới vừa tiến vào Đạo Quân sơ kỳ, không ngờ năm năm sau lại đạt tới Đạo Quân đỉnh phong!”

“Đúng vậy, tốc độ tu hành như vậy thật đúng là biến thái!”

“Không hổ danh là đại đệ tử của phái Không Động, lần này anh ta có thể là người dành được hạng nhất rồi!”

“...”

Rất nhiều người đều lên tiếng khen ngợi tu vi của Cổ Khoát, dù sao việc đạt tới cảnh giới Đạo Quân, thì mỗi bước tiến đều vô cùng khó khăn.

Thậm chí có người tu hành cả đời cũng không thể đột phá cảnh giới Đạo Quân, cũng đừng nói đến việc trong năm năm đã đạt đến Đạo Quân đỉnh phong.

Vì vậy mà việc Cổ Khoát cường thế xuất hiện đã làm cho rất nhiều người đều thấy được tài năng xuất chúng của anh ta.

Đáng tiếc ở trong mắt của lão Phong, khả năng cũng chỉ như vậy.

Sắc mặt của cậu ấy vẫn không có bất cứ sự thay đổi nào, chỉ vận chuyển công pháp, tay cầm trường kiếm mà lao về phía Cổ Khoát.

Ngay sau đó, hai người bọn họ đã giao chiến vào cùng một chỗ, tia lửa bắn ra khắp nơi, bóng người lập loè, thế công cực kỳ hung hiểm.

Xét từ cuộc giao tranh đến giờ, cương khí đã tỏa ra vô cùng mãnh liệt, thậm chí cường độ kịch liệt còn cao hơn rất nhiều so với cuộc giao chiến giữa lão Phong và Ba Tụng vừa rồi, bởi vậy có thể thấy được, Cổ Khoát cũng có khả năng đánh bại Ba Tụng.

Trong trận chiến cường độ cao này, rất nhiều người đều xem đến si ngốc.

Đặc biệt là người trong thế hệ trẻ, có lẽ cả đời này của bọn họ đều không thể đạt tới loại cảnh giới này, cho nên lúc này nhìn thấy cuộc chiến cấp Đạo Quân đỉnh phong như thế này đều tỏ ra rất háo hức, cho nên mọi người đều không có ai nói lời nào.

Bởi vì trong trận chiến hoa cả mắt này, cho dù có là mấy tên thích khịa người khác thì cũng bị nó mê hoặc.

Từ việc lão Phong có thể lấy tu vi Đạo Quân trung kỳ của mình mà mạnh mẽ đối kháng với Cổ Khoát đã đạt tới Đạo Quân đỉnh phong nhưng lại không rơi vào thế hạ phong, từ đó có thể thấy được thực lực của cậu ấy mạnh đến mức nào.

Nhưng trong lòng của Cổ Khoát lại ảo não không thôi, bởi vì anh ta rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân đỉnh phong, nhưng lúc chiến đấu lại rất khó nắm giữ thế chủ động, mà điều này cũng khiến anh ta tức giận không thôi.

Tuy nhiên, chuyện đáng tiếc này còn chưa kết thúc, sau khi đánh nhau khoảng bốn năm phút, lão Phong đột nhiên mở miệng nói:

“Tôi muốn dùng toàn lực!”

Cậu ấy vừa nói ra lời này đã khiến cho Cổ Khoát ngây ngẩn cả người.

Bởi vì đã chiến đấu đến loại cường độ này rồi, còn anh ta gần như đã kích hoạt toàn lực, chẳng lẽ đối phương còn chưa phát huy hết sức lực sao?

Trong lúc anh ta đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc thì lại phát hiện, lão Phong đột nhiên dùng một tay kết ấn, sau đó lập tức gầm nhẹ một tiếng.

Trong chớp mắt đã nhìn thấy khí chất khắp người lão Phong dường như đã thay đổi, mà đạo hạnh thực sự của bản thân, tu vi Đạo Quân đỉnh phong cũng hiện ra.

“Đỉnh, đỉnh phong…”

“Tôi, tôi không nhìn nhầm chứ? Tu vi của cậu ta cũng là Đạo Quân đỉnh phong sao?”

“Khó trách lại mạnh như vậy, thực lực của tên Phong Tuyết Hàn này vậy mà cũng đạt tới Đạo Quân đỉnh phong.”

“Ngay cả trung kỳ mà anh ta cũng không chịu được, đỉnh phong chắc chắn không đỡ nổi một chiêu!”

“…”

Những người xem trận chiến ở phía dưới lại bạo động.

Sau đó chỉ thấy lão Phong vung ra một kiếm. Dưới một kiếm này cư nhiên lại xuất hiện tàn ảnh của bông hoa màu đỏ.

Còn tôi vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì đã không nhịn được mà lộ ra một nụ cười.

Bởi đây có lẽ chính là một loại thuật pháp khác mà lão Phong đã học được từ trong cuốn Bách Hoa bí điển, tôi có nghe cậu ấy nhắc đến trong cuộc trò chuyện của chúng tôi trước đây.

Bình Luận (0)
Comment