Tên của công pháp này là: Bách Hoa Kiếm.
Nhìn từ bên ngoài thì nó trông giống như tàn ảnh của một bông hoa màu đỏ, với vô số bóng hình của thân kiếm xếp chồng lên nhau vô cùng lộng lẫy, uy lực cũng cực kỳ bá đạo.
Khi Cổ Khoát nhìn thấy cảnh này, anh ta chỉ cảm thấy như bị Thái Sơn áp đỉnh vậy, cho nên anh ta cũng không dám sơ xuất mà vội vàng vận khí, muốn dùng cách này để toàn lực ngăn cản.
Mặc dù tu vi của Cổ Khoát cũng đạt tới Đạo Quân đỉnh phong, nhưng đối với lão Phong đã tu luyện Bách Hoa bí điển mà nói, có lẽ cũng chỉ có như vậy.
Một kiếm đi xuống, “Phanh” một tiếng trầm vang, thanh trường kiếm ở trong tay của Cổ Khoát đã đứt gãy ngay tại chỗ.
Còn trường kiếm ở trong tay của lão Phong đã chĩa thẳng vào cổ họng đối phương.
Cổ Khoát chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, đồng tử mở to, còn trường kiếm thì đang không ngừng tiến tới gần cổ họng.
Nhưng dường như nó đã dừng lại ở centimet cuối cùng.
Mà Cổ Khoát trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh, cả người cứng đờ ngay tại chỗ.
Anh ta thực sự không ngờ rằng tu vi của mình đã đạt tới mức đó nhưng vẫn bại ở trong tay của một tên tán tu mới đạt tới Đạo Quân trung kỳ, còn bị người ta đánh c một hồi, mà điều này cũng là chuyện khiến anh ta nghĩ không ra.
Nhưng đúng lúc này, lão Phong chỉ nhàn nhạt nói một câu:
“Anh thua rồi!”
Nói xong cũng thu hồi trường kiếm của mình lại, đồng thời chỉ để lại Cổ Khoát đang lộ ra vẻ mặt đờ đẫn.
Anh ta vốn muốn làm kẻ mạnh nhất ở trong giải đấu tranh bá lần này.
Kết quả vừa lên võ đài đã bị đánh bại, sao anh ta có thể chịu nổi chứ?
Người xem ở xung quanh cũng nổ tung nồi:
“Đây là loại kiếm pháp gì vậy?”
“Kiếm pháp này có tốc độ nhanh thật?”
“Trong lúc cậu ta thi triển kiếm pháp, tại sao lại có dư ảnh giống như cánh hoa vậy?”
“Kiếm thuật này quá rực rỡ rồi!”
“...”
Mọi người ở dưới võ đài đang thảo luận về Bách Hoa Kiếm của lão Phong, bọn họ cảm giác kiếm pháp này vừa đẹp mà lực sát thương còn rất lớn.
Phần lớn các cao tầng của Đạo môn ở trên đài cao cũng không tự chủ được mà cau mày.
Người khác có thể không nhìn ra, nhưng bọn họ thân là các cao tầng của Đạo Minh cũng đã từ bên trong kiếm pháp của lão Phong mà đọc được một vài thứ.
“Phi Hồng, một kiếm này hình như đến từ Bách Hoa Cung phải không?”
Liệt Hỏa chân nhân nói chuyện với Phi Hồng chân nhân ở bên cạnh.
Phi Hồng chân nhân cũng gật đầu:
“Không thể sai được, đúng là Bách Hoa Kiếm!”
“Chẳng lẽ tên nhóc này đi ra từ Bách Hoa Cung sao?”
Chưởng môn của phái Thanh Thành cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, còn chưởng môn của phái Không Động là Thất Quyền đạo trưởng lại thở dài một tiếng:
“Khó trách Khoát Nhi lại thua cậu ta!”
“...”
Trong lúc các cao tầng của Đạo môn đang suy đoán lai lịch của lão Phong, ở bên trong đám người dưới võ đài lại có một thiếu nữ hơi nheo mắt lại…
Đúng lúc này, trọng tài đã tuyên bố lão Phong giành chiến thắng.
Toàn bộ hội trường cũng vang lên từng đợt hoan hô, đồng thời chửi bậy tám môn phái lớn đều là một đám cùi bắp, đánh cũng đánh không lại tán tu.
Còn các tán tu đang ngồi ở khu vực màu đen, nguyên một đám cũng trở nên kích động không thôi.
Theo một nghĩa nào đó, lão Phong cũng giống như tất cả bọn họ, đều là tán tu, nhưng với tư cách là người đại diện của tán tu, cậu ấy đã đánh bại đại đệ tử của phái Không Động thân là một trong tám môn phái lớn, khiến bọn họ cũng theo đó mà trở nên rất phấn khích.
Lúc này, tiếng hoan hô tiếp tục vang lên, nói rằng lão Phong đã cho tán tu mặt mũi.
Có một số người đã tỏ ra cực đoan, thậm chí còn mắng tám môn phái lớn là chó con, cùi bắp gì đó, khiến cho khung cảnh lại trở nên hỗn loạn.
Tôi ngồi ở trên khán đài cười ha hả và trò chuyện tào lao với ba vị đạo hữu có quen biết với mình là Lỗ Quang, Chu Nhất Thác và Từ Khôn.
Nhưng chẳng bao lâu sau lại có một người tới khiêu chiến.
Mà người này lại là sư huynh của Dương Tuyết, người trẻ tuổi mạnh nhất của phái Võ Đang, là đệ tử thân truyền của Liệt Hỏa chân nhân, đại sư huynh Dương Tấn của phái Võ Đang.
“Đại đệ tử của phái Võ Đang, Dương Tấn. Mời Phong đạo hữu chỉ giáo!”
Giọng nói của Dương Tấn mang theo từ tính và cũng là một người lớn lên rất đẹp trai.
Nhưng vẻ đẹp trai của anh ta lại tỉ lệ nghịch với vẻ đẹp trai của lão Phong, anh ta thuộc loại như ánh mặt trời, còn lão Phong lại thuộc về loại lãnh khốc, cho nên vừa mới bước lên võ đài thì đã khơi dậy tiếng reo hò của một số nữ đệ tử của các môn phái xung quanh.
“Dương sư huynh, em yêu anh!”
“Dương sư huynh phải cố gắng lên đó!”
“Dương sư huynh đẹp trai nhất!”
“Dương sư huynh tất thắng...”
“...”
Từ điều này có thể thấy rõ, Dương Tấn có mối nhân duyên rất tốt với các cô gái ở trong Đạo môn, cho nên lúc này mới có nhiều nữ đạo hữu đang cổ vũ cho anh ta.
Nhưng kết quả của một màn này lại làm cho vô số thanh niên đồng đạo ở xung quanh nhìn đến trợn tròn mắt, mà bản thân tôi cũng cảm thấy rất hứng thú.
Giữa hai người bọn họ, một người là người anh em tốt của tôi, người còn lại là đại sư huynh của người rất có thể sắp trở thành bạn gái của tôi, rốt cuộc là ai sẽ mạnh hơn ai?
Thật đúng là khiến người ta có chút chờ mong...
*****
Sự xuất hiện của Dương Tấn khiến toàn bộ nhóm nữ tu sĩ xem trận chiến ở dưới võ đài hoàn toàn sôi trào, có người reo hò, hét to tên, thậm chí còn trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình.