Lúc trở về núi Long Hổ, trong đầu từ đầu đến cuối đều không thể quên được những gì tôi đã làm với cô ấy ở trên võ đài Thượng Thương Quan.
Thậm chí cô ấy còn trở nên có chút buồn bực không vui, thỉnh thoảng vào ban đêm còn cảm thấy tủi thân mà rơi lệ, cuối cùng là xuất hiện dấu hiệu bị trầm cảm.
Còn Phó Linh thân là đại sư tỷ và là bạn thân nhất của Thư Hiểu Khiết, cô ấy đương nhiên là đã xem ở trong mắt, cho nên sau vài lần truy hỏi thì mới biết được “tâm ma” ở trong lòng của Thư Hiểu Khiết.
Mà “tâm ma” này chính là tôi.
Vốn dĩ theo thời gian trôi qua thì tình hình này đã có chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng vừa rồi Thư Hiểu Khiết nhìn thấy tôi ở trên võ đài thì vô cớ cảm thấy tủi thân, rất nhiều đệ tử của phủ Thiên Sư không biết rõ sự tình, chỉ có Phó Linh biết.
Vết sẹo ở trong lòng của Thư Hiểu Khiết vì gặp lại tôi mà lần nữa bị lộ ra.
Mặc dù Phó Linh chưa bao giờ gặp tôi nhưng cô ấy đã biết được tên của tôi từ trong miệng của Thư Hiểu Khiết.
Vì vậy Phó Linh đã lập tức cho rằng tôi chính là tên háo sắc đã làm tổn thương sư muội của cô ấy, còn cô ấy thân là đại sư tử và là bạn thân, cho dù có phải là vì tranh giành điểm cho môn phái hay là vì “tâm ma” ở trong lòng của Thư Hiểu Khiết, hôm nay cô ấy đều phải lên vọ đài quyết đấu với tôi một trận.
Chỉ khi thay mặt Thư Hiểu Khiết đánh cho tôi một trận tơi bời thì mới có khả năng làm giảm bớt “tâm ma” ở trong lòng của sư muội nhà cô ấy.
Cho nên sau khi Phó Linh nhìn thấy tôi đánh với Pháp Không xong là đã nhảy lên võ đài khiêu chiến với tôi.
Mà đây cũng là lý do vì sao, sau khi cô ấy vừa lên võ đài đã mắng tôi là đồ háo sắc.
Mặc dù lúc này tôi không thể hiểu hết nguyên nhân ở trong đó, nhưng cũng suy đoán ra, nguyên nhân của chuyện này rất có thể là do tôi đã ăn đậu hủ của Thư Hiểu Khiết.
Chuyện tưởng lớn hóa ra lại là chuyện nhỏ.
Nhưng ai biết vị Phó Linh này chính là một tên dầu muối không ăn, giờ phút này lắc kiếm một cái, sau đó thi triển toàn bộ đạo hạnh của mình, đồng thời không có bất cứ do dự gì mà hô với tôi một tiếng:
“Háo sắc xem chiêu!”
Nói xong, cô ấy đã nghiền sát về phía tôi.
Mặc dù tôi cảm thấy rất bất lực nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu mà quyết đấu với Phó Linh.
Nhưng Dương Tuyết ở dưới võ đài nhìn thấy vậy thì mày đẹp hơi nhíu lại, trên khuôn mặt cũng mang theo vẻ tức giận.
Ngô Hưng Long ở bên cạnh nhìn thấy tôi đã giao thủ với Phó Linh thì lại nhân lúc này trêu chọc một câu:
“Sư muội, xem ra nợ phong lưu của anh Đinh cũng không ít đâu…”
Chưa kịp nói xong, Dương Tuyết đã trừng mắt nhìn về phía Ngô Hưng Long, sau đó lập tức mắng:
“Câm miệng!”
Một tiếng rống này đã làm Ngô Hưng Long lập tức bị choáng váng.
Lão Phong ở bên cạnh lại nhịn cười, sau đó vỗ vỗ vai Ngô Hưng Long, còn ở trên võ đài, Phó Linh và tôi đã bắt đầu trận chiến.
Phó Linh thân là đại đệ tử của phủ Thiên Sư ở núi Long Hổ, sức mạnh của cô ấy là không thể nghi ngờ và cô ấy cũng đã đạt đến cảnh giới Đạo vương sơ kỳ.
Sức mạnh cơ sở của cô ấy ngang bằng với tôi, nhưng càng lợi hại hơn là kiếm pháp của Phó Linh vừa phiêu dật linh động vừa có sát cơ bốn phía.
Còn tôi thì phải hết sức cảnh giác khi chiến đấu với cô ấy.
Nếu không, tôi có thể sẽ thua ở trong tay của cô ấy.
Tuy nhiên hôm nay Phó Linh lại mang theo cảm xúc mà lên đài.
Mà cảm xúc thường khiến con người trở nên bốc đồng và đưa ra những phán đoán sai lầm.
Vừa mới bắt đầu còn tốt, nhưng trận chiến càng lâu, Phó Linh càng đánh càng không xong, cảm xúc của cô ấy cũng ngày càng mãnh liệt hơn, hơn nữa tính cách của cô ấy vốn đã táo bạo, cho nên bản thân còn được mệnh danh là Mẫu Dạ Xoa của phủ Thiên Sư.
Vì vậy mà Phó Linh rất dễ bị cảm xúc chi phối, kết quả đã dẫn tới việc lúc cô ấy xuất kiếm sẽ thường nóng lòng cầu thắng mà lộ ra sơ hở.
Ngược lại là tôi, bản thân đã mấy lần trải qua sinh tử, đi ở trong nước sôi lửa bỏng ra ngoài, đấu lệ quỷ, chiến tà giáo, xâm nhập Âm phủ.
Về mặt tinh thần đã vững vàng và điềm tĩnh hơn rất nhiều so với người đồng lứa, cho nên dưới sự tấn công điên cuồng của đối thủ, tôi không những có thể phòng thủ đến mức tích thủy bất lậu*, ngay cả khi đối thủ bộc lộ sơ hở thì cũng lập tức nắm bắt được cơ hội mà liên tục vung kiếm ép buộc Phó Linh phải lùi lại...
(Tích thủy bất lậu/ Tích nước thành sông: Miêu tả về sự tỉ mỉ, chu đáo, chặt chẽ, không chê vào đâu được trong cách ăn nói và xử lý.)
”Đinh Phàm bắt đầu đánh trả rồi!”
“Kiếm pháp này của Đinh Phàm là gì vậy?”
“Tôi cảm thấy Phó sư tỷ sắp không chịu nổi nữa rồi.”
“Xong rồi, Phó Linh quá mức sốt ruột, có quá nhiều sơ hở, e rằng cô ấy sẽ thất bại...”
“...”
Đừng nói là tôi, thậm chí có rất nhiều người đang xem cuộc chiến còn nhìn thấy Phó Linh quá mức sốt ruột, dẫn đến việc có quá nhiều sơ hở.
Lúc này cô ấy đã bị tôi phản công áp chế, hiển nhiên là sắp thua, nhưng Phó Linh còn muốn phản công. Tuy nhiên, tôi đã không cho cô ấy có cơ hội làm như vậy.
Một kiếm ép lên, lắc mình một cái đã tránh được đòn tiến công của Phó Linh.
Sau đó đi thẳng tới chỗ của Phó Linh.
Phó Linh tránh không kịp nên đã lộ ra sơ hở, thế nhưng sơ hở này lại là ngực của cô ấy.