Đáng tiếc lúc này tôi cũng không quan tâm nhiều được, ngực thì ngực đi!
Dù sao cũng đã bị người ta xem thành một tên háo sắc, nếu đã là háo sắc vậy thì háo sắc đi!
Trên võ đài chỉ có thắng bại, không có nam nữ, vậy còn quan tâm đến sự khác biệt giữa nam và nữ làm gì nữa?
Sau khi có ý tưởng này, tôi đột nhiên giơ tay lên, vỗ một chưởng đánh trúng bộ ngực kiêu hãnh của Phó Linh...
*****
Trong lòng tôi, kỳ thực cũng không muốn dùng phương thức này để đánh bại Phó Linh.
Dù sao việc Phó Linh khiêu chiến tôi là vì tôi đã dùng chiêu thức này để ăn đậu hủ của sư muội nhà cô ấy, nếu tôi lại dùng chiêu thức này ăn luôn đậu hủ của cô ấy.
Vậy thì từ giờ trở đi, e rằng đối phương sẽ không chết không ngừng với tôi mất, nhưng hiện tại tôi có thể quan tâm được nhiều chuyện đến thế sao?
Linh lực của tôi có hạn, hoàn toàn không có khả năng kiên trì chiến đấu lâu dài được.
Huống chi tu vi của đối phương cũng tương đương với tôi, mà cơ hội không phải mỗi thời mỗi khắc đều có thể xuất hiện, cho nên tôi phải biết nắm bắt.
Vì để có thể tiếp tục khiêu chiến, cũng chỉ có thể làm Phó Linh chịu ủy khuất một chút vậy.
Chính vì thế một chưởng này của tôi đã đánh thẳng vào vòng một cao vút kia của Phó Linh, còn Phó Linh thấy vậy thì mặt mũi cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Bởi vì cô ấy không ngờ thân pháp của tôi lại có thể nhanh đến mức chỉ trong một cái chớp mắt đã đến gần mình, cộng thêm một chưởng này còn hướng thẳng vào cô ấy mà đi, khiến trong lòng của cô ấy sinh ra cảm giác kinh hãi và muốn né tránh, nhưng tiếc là đã không còn kịp nữa rồi.
Sau đó chỉ nghe “Bang” một tiếng, còn tôi chỉ cảm thấy chính mình đang đánh vào bọt biển vậy, cảm giác cực kỳ mềm mại.
Mà Phó Linh cũng bị một chưởng này của tôi trực tiếp đánh lùi ra rìa võ đài, mặc dù cảm thấy ngực của mình truyền đến cảm giác đau đớn.
Nhưng điều càng làm cho cô ấy xấu hổ và tức giận hơn chính là, cái người trước mắt này không chỉ ăn đậu phủ của sư muội nhà mình, mà bây giờ còn ăn luôn cả đậu hủ của cô ấy.
Cho nên đối phương đã theo bản năng mà che lại ngực của mình rồi mang theo cảm giác còn có chút đau, vô cùng tức giận mà hét lên:
“Cái tên háo sắc nhà anh! Tôi phải giết chết anh!”
Nói xong, cô ấy muốn vận khí và tấn công về phía tôi, nhưng bước chân của tôi đã theo kịp và nhanh chóng đi tới trước mặt của cô ấy.
Phó Linh thấy tôi tiến tới thì giơ tay muốn chém một kiếm về phía tôi.
Tuy nhiên, bởi vì tôi đang chiếm thế thượng phong, cho nên cô ấy đã bị tôi nắm lấy cổ tay và không thể cử động được.
Phó Linh liên tục dùng sức, nhưng chỉ thấy tay của mình giống như bị kìm kẹp lấy vậy, hoàn toàn không dùng được chút sức lực nào.
Phó Linh cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng:
“Đi chết đi!”
Nói xong còn muốn đá tôi một cái.
Kết quả là Phó Linh còn chưa kịp nhấc chân lên thì đã bị tôi ôm lấy eo.
Lý do cho việc này không phải là để ăn đậu hủ của cô ấy, mà là do tôi muốn khiến cô ấy không lấy nổi sức, từ đó không có cách nào có thể hình thành công kích về phía tôi, bằng không một cước này có thể khiến tôi bị đoạn tử tuyệt tôn.
Mặc dù tôi biết đây là một sai lầm vô ý của tôi, nhưng ai biết Phó Linh lại hoàn toàn bùng nổ, bởi vì từ trước đến nay cô ấy chưa từng bị người đàn ông nào chạm qua eo.
Nhưng hiện tại thì hay rồi, chính mình lại bị người ta dùng tư thế mập mờ này ôm lấy eo và đè cánh tay xuống ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, khiến cô ấy tức muốn chết.
Cho nên cô ấy đã vùng vẫy mấy lần:
“Cái tên đại háo sắc nhà anh! Thả tôi ra, thả tôi ra.”
Nhưng tôi lại cười nhạt một tiếng và không hề lay chuyển.
Đồng thời, tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa với cô ấy nữa, cho nên chỉ nhàn nhạt mở miệng nói:
“Được, không cùng cô đánh nữa!”
Nói xong tôi buông lỏng tay ra và theo bản năng nghiêng người về phía trước.
Phó Linh vốn là chim sợ cành cong, sau khi thấy tôi tiếp tục đến gần, cô ấy còn cho rằng tôi muốn làm gì đó với mình, cho nên đã theo bản năng lùi lại phía sau, nhưng vị trí của cô ấy đã ở rìa của võ đài, cho nên một chân này đã làm cho cơ thể cô ấy rơi xuống đất.
Dựa theo quy tắc thi đấu, rơi khỏi võ đài thì sẽ được nhận định là thua.
Mà tôi thì đứng ở phía trên võ đài nhìn xuống Phó Linh ở bên dưới võ đài.
Phó Linh lộ ra vẻ mặt phẫn nộ:
“Đại háo sắc, tôi muốn giết chết anh!”
Nói xong cô ấy còn phi thân tới đánh tôi. Nhưng tôi lại chắp tay với cô ấy:
“Cô thua rồi!”
Nói xong tôi mang theo vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng mà quay người bước về phía trung tâm của võ đài.
Phó Linh vẫn muốn lên võ đài nhưng đã bị trọng tài ở bên cạnh chặn lại, sau đó vị trọng tay kia đen mặt nói:
“Cô đã thua, mời lui về khu vực quan sát trận chiến!”
Các đệ tử của phủ Thiên Sư tại núi Long Hổ thấy vậy thì vội vàng bước tới giữ chặt Phó Linh lại.
“Sư tỷ, sư tỷ, bình tĩnh, chúng ta trở về, trở về đi!”
“Sư tỷ, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt!”
(Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt: Còn sống thì còn cơ hội)
“Sư tỷ đừng xúc động, bình tĩnh, bình tĩnh đã…”
“...”
Sau đó, Phó Linh đã bị một số đệ tử của núi Long Hổ đưa trở về và rời khỏi võ đài.
Còn xung quanh thì lại trở nên ồn ào.
“Đạo hữu Đinh Phàm thật lợi hại!”