Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1906

Chương 1906 Chương 1906

“Xong rồi, đắc tội với Mẫu Dạ Xoa của núi Long Hổ, sau này Đinh Phàm nhất định sẽ bị dây dưa cho xem!”

“Ha ha ha, Đinh đạo hữu uy vũ, ngay cả đậu hủ của Mẫu Dạ Xoa cũng dám ăn, anh chính là tấm gương cho chúng tôi noi theo!”

“Uy vũ cái rắm, ỷ vào tu vi cao, dám ăn đậu hủ của sư tỷ Phó Linh!”

“Đúng vậy, một kẻ cặn bã, cậu ta nhất định là một kẻ cặn bã...”

“Cặn bã gì? Trên võ đài chỉ có thắng bại, sao có thể quan tâm nam nữ?”

“Đúng vậy, Đinh đạo hữu sử dụng chiêu thức bình thường, không hề lợi dụng để chiếm tiện nghi của Mẫu Dạ Xoa mà?”

“...”

Những người đang xem cuộc chiến ở xung quanh, lời nói gì cũng có, có tốt có xấu, các loại quan điểm đều có, một số người cho rằng tôi vô sỉ, một số người lại cho rằng trên võ đài không có sự khác biệt về nam nữ.

Nhưng tôi không nghe vào tai chỉ liếc nhìn Dương Tuyết cách đó không xa.

Kết quả phát hiện Dương Tuyết lại đang bĩu môi mà nhìn tôi chằm chằm, tựa hồ còn có chút tức giận.

Nhìn thấy vậy, tôi bất lực che mặt lại, thực ra tôi vô tội…

Rất nhiều tiền bối ở trên khán đài cũng thỉnh thoảng châu đầu ghé tai với nhau, chỉ là không biết bọn họ đang nói cái gì.

Hiện tại tôi đã đánh bại Tá Tá Mộc, Vương Triều Dương, Vu Hàng, Ngọc Băng, Pháp Không và Phó Linh, thắng sáu ván liên tiếp, còn đạo khí trong cơ thể cũng chỉ còn lại khoảng 45%.

Mức tiêu hao này cũng đã vượt xa sự suy đoán của tôi.

Tuy nhiên, khiêu chiến còn lâu mới kết thúc, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi cảm thấy chính mình thực sự căng không nổi việc chiến thắng liên tiếp mười lăm trận hoặc là không còn người tới khiêu chiến.

Trong lòng tôi đang cảm thấy rất bồn chồn, cảm giác việc tranh giành danh hiệu số một trong Đạo môn này thực sự không phải là một việc dễ dàng.

Sau Phó Linh, tôi nghỉ ngơi khoảng ba phút rồi lại lần nữa nghênh đón khiêu chiến mới, mà lần này người tới khiêu chiến với tôi không còn là cao thủ của Đạo thống Trung Nguyên nữa mà là cao thủ của môn phái phương Tây mà trong lòng luôn đề phòng.

Lúc này, một cô gái đến từ Tây Vực mặc một pháp bào của Tây giáo, cô ấy có làn da trắng nõn, tóc vàng mắt xanh.

Ngay tại lúc cô ấy vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người ở trong hội trường, đồng thời gây ra một trận oanh động.

“Mau xem, người của Tây giáo muốn ra tay!”

“Quả nhiên, thực lực của cô gái này e rằng không đùa được đâu!”

“Không cần phải nói, cô ấy chắc chắn là một sự tồn tại cường đại ở trong Tây giáo rồi...”

“Không biết Đinh đạo hữu có thể tiếp tục chuỗi chiến thắng của mình hay không…”

“...”

Tôi chậm rãi xoay người và đối mặt với cô gái Tây Vực này.

Sau khi nhìn kỹ thì cô gái Tây Vực này mặc một cái áo choàng màu đỏ và không có bội kiếm.

Thay vào đó là cầm một cái nỏ và một cây trượng đen dài khoảng ba mươi cm, dày khoảng bằng ngón tay út, phía trên còn gắn một viên đá quý sáng lấp lánh, trông rất lộng lẫy.

Sau khi lên võ đài, cô ấy mỉm cười với tôi và nói một câu tiếng Anh.

Nghe đối phương nói xong, tôi có vẻ hơi bối rối. Bởi vì ngoài câu đầu tiên “My name is” là tôi nghe hiểu thì mấy câu sau đó nghe chẳng hiểu con mẹ gì cả.

Suy cho cùng, trường Cao đẳng Kỹ thuật mà tôi đây theo học còn không được tính là trường chính quy.

Đừng nói đến việc học tiếng Anh, cho dù có trốn học hàng ngày và lướt Internet thì cũng sẽ không có ai quan tâm.

Nhưng ngay lúc tôi đang lộ ra vẻ mặt mù mịt và không biết nên trả lời thế nào.

Từ Lâm Tĩnh đang ở gần tôi nhất dường như đã nhìn thấy vẻ khó xử của tôi, mà cô ấy thân là người của trường đại học kinh tế tài chính, cho nên cô ấy vẫn biết tiếng Anh giao tiếp cơ bản, thế là cô ấy đã hét thẳng vào mặt tôi:

“Chú Đinh, cô ấy nói tên cô ấy là Khả Lệ, là đệ tử của Hồng y đại giáo chủ Martin.

Ma đồ hệ hỏa của Tòa Thánh, người trừ tà nỏ bạc đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với chú...”

*****

Tòa Thánh là nơi tổ chức tín ngưỡng và tổ chức tu hành mạnh nhất và lớn nhất ở khu vực phương Tây.

Có thể nói hai chữ Tòa Thánh này giống như toàn bộ Đạo môn ở Trung Nguyên tôi.

Bởi vì ở phương Tây, Tòa Thánh là một gã khổng lồ, giáo đồ trải rộng khắp nơi, sức mạnh và nền tảng của họ rất thâm hậu, hiện giờ tới một cao thủ trẻ tuổi của Tòa Thánh, khiến tôi không thể không coi trọng.

Hơn nữa, phương thức tu hành của Tòa thánh Tây Vực này rõ ràng rất khác biệt so với Đạo môn tại Trung Nguyên chúng tôi, hơn nữa bọn họ cũng không giống với xứ Phù Tang hay Xiêm La.

Cho dù có thay đổi như thế nào thì bọn họ vẫn là chi nhánh của Đạo thống Trung Nguyên chúng tôi.

Ở dòng chính, sự khác biệt không lớn, bởi vì chúng có cùng một nguồn gốc, nhưng Tòa thánh Tây Vực này lại hoàn toàn khác với chúng tôi, gần như là một khái niệm hoàn toàn mới.

Lúc này, sau khi nghe Từ Lâm Tĩnh dịch xong, tôi cũng chắp tay với cô gái đến từ Tòa thánh Tây Vực này, sau đó mở miệng nói:

“Đinh Phàm, không môn không phái, mời chỉ giáo!”

Nói xong tôi đã nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng chuẩn bị cho một trận chiến bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, Khải Lệ vẫn mỉm cười nhưng trên mặt lại mang theo vẻ cao ngạo.

Một thanh niên khác đến từ phương Tây đi cùng với cô ấy đã ở dưới võ đài phiên dịch ra tiếng Anh cho cô ấy.

Khải Lệ nghe xong liền gật đầu, trong miệng cũng lập tức nói một câu: “Ready, go.”

Dù sao tôi cũng từng chơi The King of Fighters 97, cho nên tôi có thể nghe hiểu từ này, từ này có nghĩa là bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment