Nhưng trước khi Bạch Tu trưởng lão giả kịp tỉnh táo lại thì Thanh Sơn chân nhân đã xuất hiện ở phía sau lưng rồi trực tiếp giẫm lên đầu của ông ta, sau đó tức giận mắng một tiếng:
“Nghiệp chướng, sư đệ của bần đạo đâu?”
*****
Vị Bạch Tu trưởng lão của Kỳ Liên Giáo này là giả và đeo mặt nạ da người.
Chẳng trách không có người nhận ra ông ta, nhưng hiện tại ông ta đã bị lộ và bị Thanh Sơn chân nhân đạp ở dưới chân, hội trường lại lần nữa sôi trào, thậm chí là có rất nhiều người đều vây quanh đây.
Thiết Đầu Tam cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười lớn một trận rồi nói:
“Xem đi, tôi không có nhìn nhầm mà, ông ta là yêu đạo, ông ta chính là một tên yêu đạo.”
Lúc này, cái tên yêu đạo bị ghim xuống đất lại lộ ra vẻ mặt thấp thỏm lo âu và trông rất sợ hãi.
“Tôi, tôi không biết.”
“Không biết? Vậy tại sao cậu lại giả làm sư đệ của tôi? Nếu không nói, bần đạo sẽ dẫm nát đầu của cậu.”
Nói xong, lực ở trên chân của Thanh Sơn chân nhân đã dùng thêm sức, khiến cho mặt của tên yêu đạo kia bị biến dạng, còn tên yêu đạo kia cũng bị dọa sợ rồi.
Toàn thân run rẩy, lúc nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, nhưng đối phương lại hoàn toàn không tiết lộ bất kỳ thông tin hữu ích nào cả.
Bởi vì hiện trường có quá nhiều người, cho nên tôi không thể chen qua được, huống chi đã có vết xe đổ, cho nên mọi người cũng trở nên cảnh giác mà kiểm tra xem ở xung quanh có đồng lõa yêu đạo nào khác nữa không.
Chẳng may lại tới một lá bùa lửa, vậy bọn họ sẽ mất đi một cái đầu lưỡi của tà giáo Nhật Nguyệt.
Một lúc sau, mấy vị đại lão của Đạo Minh đã lập tức tụ tập lại với nhau.
Sau khi nói với nhau vài câu, Thanh Sơn chân chân đã trực tiếp đánh ngất tên yêu đạo, còn Bạch Nguyệt chân nhân cũng tự mình thi triển ra ba đạo bùa chú ở trên người của tên yêu đạo kia,
Tôi đoán bọn họ làm vậy là vì sợ tên này lại bị ám sát, cho nên sau khi thi triển bùa chú xong thì tên này đã nhanh chóng được mấy đệ tử của Cửu Tiêu Quan bao vây, mục đích của hành động này rõ ràng là muốn giam cầm và bảo vệ tên yêu đạo.
Đồng thời tránh cho đối phương bị ám sát lần nữa, từ đó bọn họ có thể biết được càng nhiều tin tức về tà giáo từ trong miệng của đối phương.
Trong quá trình này, tôi lại hội hợp cùng với đám người lão Phong, nhưng cả đám chúng tôi không nói gì nhiều mà chỉ im lặng quan sát thế cục hiện tại.
Suy cho cùng, địa vị của chúng tôi ở trên giang hồ quá thấp, cho nên chúng tôi không đủ tư cách để đề cập hoặc tham gia.
Sau khi tên yêu đạo này bị mang đi, các đệ tử của Cửu Tiêu Quan cũng bắt đầu duy trì trật tự, giải đấu vẫn tiếp tục được tiến hành và tôi lại được gọi lên võ đài.
Bởi vì lúc này bản thân đã được nghỉ ngơi, tinh thần của tôi cũng đã phục hồi rất nhiều.
Cho nên lúc này tôi đã không còn sợ bất kỳ lời khiêu chiến nào nữa.
Tiếng trống lại vang lên, tiếng “đông đông đông” lại vang vọng khắp Cửu Tiêu Quan.
Trọng tài cũng hét lớn một tiếng: “Khiêu chiến, lần nữa bắt đầu.”
Bây giờ tôi đang ở trên võ đài không nhúc nhích để chờ một người khác tới khiêu chiến, nhưng đám người ở dưới võ đài thấy vậy lại trợn trắng mắt.
“Dẹp đi, hiện tại còn có ai có thể đánh lại anh ta chứ?”
“Đúng vậy, cậu ta mạnh như thế, nghỉ ngơi lâu như vậy, trong thế hệ trẻ tuổi đương thời còn ai có thể khiêu chiến cậu ta chứ?”
“Hoàn toàn không cần phải đánh nữa, bởi vì thực lực của anh ta đã chạm tới cảnh giới Đạo Tông...”
“...”
Rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng lại không có ai lên võ đài khiêu chiến tôi.
Dù sao tình thế lúc này đã quá rõ ràng, một người liên tục thắng mười trận, trên người mang đạo khí ba màu, công pháp vừa cường đại vừa kỳ lạ và có sức mạnh thuộc tính như tôi đây.
Cho nên trong thế hệ trẻ của Đạo Môn hiện nay hoàn toàn không còn ai là đối thủ của tôi nữa, cộng thêm việc bản thân tôi đã được nghỉ ngơi lấy lại sức, cho dù có muốn chiếm hời từ tôi thì cũng không được.
Vì vậy mà lúc này, cường giả thế hệ trẻ đã nhìn thấy được sự chênh lệch về thực lực, cho nên không còn ai có ý định lên đài khiêu chiến với tôi nữa.
Mặc dù mỗi một người trong số họ đều là thiên chi kiêu tử, lên võ đài thi đấu là vì tranh đoạt quán quân và đánh bại đối thủ của mình, nhưng làm gì có ai muốn lên đài mà bị treo lên đánh hay thậm chí là bị hạ gục ngay lập tức chứ?
Cứ như vậy, cho dù vẫn còn một số cao thủ trẻ tuổi lợi hại ở trong Đạo môn còn chưa có ra sân, nhưng cuối cùng bọn họ lại không có ý định lên khiêu chiến nữa.
Về phần những người còn lại, bọn họ càng không muốn đi lên để bị bêu xấu.
Cho nên giữa những tiếng bàn tán và ồn ào náo động đó, thời gian cũng trôi qua từng chút một.
Năm phút cũng nhanh chóng đi qua.
Nhưng vẫn không có ai bước ra khiến chiến với tôi.
Dưới tình huống như vậy, trọng tài lại bước lên võ đài rồi liếc mắt nhìn toàn bộ khu vực võ đài một cái, sau đó lớn tiếng nói:
“Còn ai muốn khiêu chiến Đinh Phàm nữa không? Nếu sau mười tiếng đếm mà vẫn không có ai, vậy thì Đinh Phàm sẽ giành được vị trí quán quân trong giải đấu long hổ tranh bá lần này.”
Theo một tiếng hét to của trọng tài, tôi cũng không nhịn được mà trở nên lo lắng, lão Phong và Dương Tuyết ở dưới đài cũng rất mong chờ.
Bởi vì việc trở thành nhân vật số một trong thế hệ trẻ của Đạo môn không phải là chuyện đùa, không chỉ gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc* mà còn nhận được những phần thưởng hậu hĩnh tương ứng.