Mà những người ở dưới đài cũng không ngừng rống to:
“Lên đi, đều lên đi!”
“Mẹ kiếp, vị trí đầu bảng lần này là một tên tán tu sao?”
“Ha ha ha, từ nay về sau đám tán tu chúng ta cũng có nhân vật nổi bật rồi.”
“Đệ tử của tất cả các môn phái lớn, mấy người đi ăn phân hết rồi sao? Chẳng lẽ mấy người muốn một tên tán tu chèn ép uy phong của tông môn chúng ta sao?”
“...”
Mặc dù sự ồn ào náo động cứ đến hết đợt này đến đợt khác, nhưng vẫn không có người tới khiêu chiến, mà trọng tài cũng đã bắt đầu đếm ngược:
“Mười…”
“Chín...”
“Tám...”
“...”
Từng tiếng đếm lần lượt vang lên, trong lòng tôi cũng chậm rãi có chút kích động, tuy tôi chưa từng có hứng thú với việc liệu bản thân có đạt được vị trí quán quân hay không, có phải là nhân vật đứng đầu hay không.
Nhưng Bảo Kính Tử Kim và Bách Hoa Dịch lại là thứ khiến lòng tôi rung động.
Một loại là siêu cấp pháp bảo của Đạo môn, còn một loại là dược tề được mệnh danh có thể làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.
Thậm chí chỉ cần tùy tiện có được một loại ở trong đó thôi thì đã là một tạo hóa rất lớn, vậy nếu như có thể nhận được cả hai loại này, vậy thì vận khí cũng tốt quá rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh trái tim của mình lại.
Trọng tài đã đếm ngược tới con số cuối cùng.
“Ba...”
“Hai...”
“Một...”
Chữ một vừa thốt ra khỏi miệng thì tiếng chiêng, tiếng trống lại vang lên.
“Đông đông đông...”
Theo tiếng chiêng trống này, trận tranh bá lần này đã có kết quả.
Trọng tài cũng hô to một câu:
“Hiện tại bần đạo tuyên bố, vị trí quán quân của giải đấu long hổ tranh bá dành cho thế hệ trẻ của giới Đạo môn lần thứ năm, chính là Đinh Phàm...”
Khi hai chữ “Đinh Phàm” vừa vang lên, giọng nói của đối phương cũng kéo dài ra, cực kỳ vang dội.
Từng trận hoan hô và tiếng hò hét cũng vang lên khắp nơi.
“A, quán quân xuất hiện rồi.”
“Quá trâu bò, liên tiếp đánh bại mười đại cao thủ, đúng là cường nhân mà.”
“Xứng đáng là thế hệ trẻ mạnh mẽ nhất trong lịch sử.”
“...”
Những người rống to nhất là đám tán tu có số lượng nhiều nhất.
Chiến thắng của tôi thậm chí còn đại diện cho giới tán tu, cũng là điều từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
Lão Phong ở dưới võ đài cười nhẹ một tiếng rồi châm một điếu thuốc lá.
Dương Tuyết cười rạng rỡ, vui mừng vì tôi đã giành được hạng nhất, còn Từ Lâm Tĩnh thì vẫy tay không ngừng và gọi tôi là chú Đinh, bộ dạng đó cứ như thể cô ấy mới là người giành được chức vô địch vậy.
Ba người Lỗ Quang, Chu Nhất Thác và Từ Khôn thì không ngừng lôi kéo những người ở bên cạnh mình, hơn nữa còn nói bọn họ có quen biết với tôi, thậm chí còn nói rất quen thuộc nữa…
Về phần tôi đương nhiên là rất kích động rồi, nhưng tôi vẫn nói lời cảm ơn, thậm chí không hề lộ ra dáng vẻ đắc ý vênh váo nào mà còn rất khiêm tốn, hơn nữa tôi còn chắp tay với mọi người ở xung quanh võ đài, tỏ vẻ cung kính.
Cuối cùng tôi tiến lên vài bước rồi đi tới đài quan sát ở trước võ đài chính dành cho các cao tầng của Đạo môn, sau đó hướng về phía mấy vị đại lão rồi chắp tay nói:
“Các vị tiền bối, vãn bối thắng.”
Bạch Nguyệt chân nhân dẫn đầu đứng dậy, bước ra vài bước rồi nhảy thẳng lên võ đài, trên gương mặt của ông ấy lộ ra vẻ hiền từ và mang theo một nụ cười.
Nhìn bề ngoài thì đối phương trông giống như một ông lão bình thường, nhưng ông ấy chính là Bạch Nguyệt chân nhân, minh chủ của Đạo Minh có tu vi cực kỳ cường đại, uy chấn Đạo môn.
Ông ấy vuốt râu rồi mỉm cười nói với tôi:
“Thật đáng mừng, thực lực của tiểu hữu rất mạnh, có thể lấy được chức quán quân lần này là một chuyện hoàn toàn xứng đáng.”
“Minh chủ quá khen.”
Tôi ôm quyền và tỏ ra khiêm tốn.
Bạch Nguyệt chân nhân lại vung tay lên, hai đệ tử của Cửu Tiêu Quan lập tức mang hai bảo vật là một chiếc gương đồng màu vàng tím và một chiếc bình nhỏ đựng Bách Hoa Dịch ra.
Những người đang xem cuộc chiến vừa nhìn thấy thứ này con mắt đều trừng lớn.
Bởi vì chiếc gương màu vàng tím này có thể chiếu âm dương và yêu tà, có được thứ này ở trong tay, thực lực của bản thân đương nhiên sẽ bạo tăng, công việc đuổi quỷ bắt yêu cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Loại thứ hai được lưu truyền ở trong giang hồ rằng:
“Trăm hoa trên núi bách hoa tiên, quỳnh lâu ngọc vũ chân tiên tại.
Tôi uống tích thủy dưới chân tiên, chế cất thế gian cùng hoa suối.”
Một loại dược liệu quý giá như vậy không chỉ có thể cứu mạng người trong lúc nguy cấp mà còn nghe nói sau khi uống vào có thể trực tiếp hấp thu sức mạnh từ dược lực của nó…
Mà hiện tại, chúng nó đã trở thành vật phẩm của tôi.
*****
Bảo bối như vậy, phần thưởng như thế đã khiến cho không biết bao nhiêu người có mặt phải đỏ mắt và hâm mộ không thôi.
Nguyên một đám trừng lớn hai mắt và lộ ra những biểu cảm không giống nhau khi nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Mặc dù ngay tại thời khắc này tâm tình của tôi cũng cực kỳ kích động, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện.
Còn Bạch Nguyệt chân nhân thấy bảo vật khen thưởng đã được mang lên thì cũng không nói nhảm, ông ấy mang theo vẻ mặt tươi cười mà nói chuyện với tôi:
“Đinh Phàm tiểu hữu, cậu đã dũng cảm giành được vị trí quán quân này, hiện tại bần đạo sẽ ở ngay trước mặt đồng đạo thiên hạ trao hai phần thưởng này cho cậu.”