Giờ này khắc này, cảm xúc của tôi đã tăng cao, thậm chí còn không quan tâm đến vết thương ở trên ngực, vừa chắp tay với Bạch Nguyệt chân nhân vừa nói:
“Đa tạ tiền bối.”
Lúc này, Bạch Nguyệt chân nhân đã gật đầu một cái rồi đứng ở trên võ đài, sau đó hướng về phía tất cả mọi người có mặt, tuyên bố:
“Hiện tại, bần đạo Bạch Nguyệt xin tuyên bố với mỗi một vị đồng đạo có mặt, Đinh Phàm đã giành được vị trí quán quân trong giải đấu dành cho thế hệ trẻ tuổi lần thứ năm. Lúc này bần đạo sẽ trao phần thưởng năm nay là Bảo Kính Tử Kim và Bách Hoa Dịch cho Đinh Phàm.”
Nói xong, tiếng cồng chiêng và tiếng chuông núi vang lên khắp nơi.
Đám người Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh cũng reo hò ầm ĩ.
Toàn bộ hội trường cũng tràn ngập tiếng hâm mộ.
“Mẹ kiếp, lần này tên nhóc Đinh Phàm đã kiếm lợi lớn rồi.”
“Không sai, hai bảo vật này đều là tuyệt phẩm chỉ có thể gặp chứ không thể cầu!”
“Chao ôi! Không có cách nào khác, ai bảo người ta có thiên phú tốt, tu vi cao làm gì!”
“...”
Những âm thanh như vậy cứ vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Còn Bạch Nguyệt chân nhân cũng ngay trong khung cảnh âm thanh mãnh liệt này bắt đầu trao giải cho tôi...
Tuy nhiên ngay tại lúc bản thân tôi tiếp nhận hai kiện đồ vật này và đang cảm thấy chính mình đã không thể đè nén được niềm vui sướng và cảm xúc vô cùng phấn kích ở trong lòng, thì Bạch Nguyệt chân nhân đã kêu tôi nói mấy câu, lập tức khiến tôi rơi vào hoang mang.
Những người ở đây đều là người xa lạ với tôi, mẹ nó, ai thèm nghe tôi nói chứ?
Hơn nữa tôi còn phát hiện ra, sau khi trao giải xong, rất nhiều đệ tử của tông môn đã không còn chú ý đến tôi nữa.
Nếu không phải toàn bộ hội trường đã bị phong bế thì tôi còn nghĩ có lẽ sẽ có rất nhiều người đã rời đi trước rồi.
Hầu hết mọi người đều không muốn nghe tôi nói, mà tôi cũng không biết nên nói gì nữa, cho nên tôi đã ôm quyền mang tính chất tượng trưng và nói vài lời khiêm tốn, nói chính mình có thể thắng được đều là do may mắn, như vậy cũng không đến mức đắc tội với bất kỳ ai.
Nói xong, tôi mang theo bảo vật của mình đi xuống võ đài.
Bởi vì bản thân đã liên tục chiến đấu mười trận, cho nên trên thực tế thân thể của tôi đã rất kiệt sức rồi.
Nhưng sau khi tôi bước xuống võ đài, Bạch Nguyệt chân nhân lại bắt đầu “Lải nhải” nói ra một loạt lời xã giao, nhưng tiếc là những thứ này lại không có mấy người nghe.
Sau khi bước xuống, tôi mang theo nụ cười bước đến gặp đám người lão Phong và Dương Tuyết.
Dương Tuyết là người đầu tiên lên tiếng: “Đinh Phàm, chúc mừng anh.”
“Lão Đinh, chúc mừng.”
“Đinh đạo hữu, quả nhiên anh mới là người mạnh nhất Đạo môn!”
“Ha ha ha, Đinh đạo hữu, thực lực của anh thật đúng là biến thái mà!”
Chu Nhất Thác và Lỗ Quang cũng lên tiếng phụ họa. Hồ Mỹ lại hóa thành bản thể, sau đó nằm ở trong vòng tay của Dương Tuyết không nhúc nhích.
Tôi cười cười, xua tay nói: “May mắn thôi.”
Nói xong, tôi trực tiếp đưa một chiếc hộp gỗ màu đen ở trong tay của mình cho lão Phong.
“Cầm đi.”
Lão Phong hiểu ý, cũng không giả vờ với tôi, dù sao tôi có cầm Bảo Kính Tử Kim thì cũng không có tác dụng gì, cộng thêm việc tôi cũng không biết cách sử dụng nó.
Nhưng lão Phong thì khác, bởi vì pháp khí mạnh nhất của cậu ấy vốn là một chiếc gương bát quái bằng đồng, nhưng nó đã quá cũ rồi nên cậu ấy mới không sử dụng nhiều.
Chính vì thế, việc tặng cho cậu ấy chiếc Bảo Kính Tử Kim này là lựa chọn tốt nhất.
Khóe miệng của lão Phong đã gợi lên một tia mỉm cười: “Bữa đồ nướng tiếp theo, tôi mời.”
Nói xong, cậu ấy công khai cầm chiếc gương đồng rời đi ngay trước mặt mọi người xung quanh, mặc kệ có quen biết hay không quen biết.
Dương Tuyết và Ngô Hưng Long ở bên cạnh thấy vậy cũng cảm thấy không có gì, dù sao bọn họ cũng biết tôi và lão Phong là anh em sinh tử, là bạn chí cốt.
Nhưng khi đám người Chu Nhất Thác thấy vậy thì lại nghẹn họng đến mức nhìn trân trối.
Mẹ nó, cái thứ đó chính là Bảo Kính Tử Kim quý giá nhất của Đạo Môn, là pháp khí có uy lực kinh người và ngay cả người trong Đạo môn đương thời cũng chưa chắc có thể nhìn thấy được vài lần.
Thậm chí, nếu người bình thường có được thì bọn họ cũng sẽ xem nó như bảo bối, sợ bị người ngoài nhìn nhiều thêm một chút.
Kết quả thì hay rồi, tôi thậm chí còn không chớp mắt đã tặng nó cho người ta luôn rồi…
Giống như ở trong mắt của tôi, cái thứ đồ chơi này chỉ là sắt vụn đồng nát, mà loại hành động này của tôi đã làm cho những người ở xung quanh xem đến hoang mang, loại bảo bối này lại có thể tùy tiện đem đi tặng người sao?
Được rồi, tặng thì tặng đi.
Nhưng động tác nhận lấy Bảo Kính Tử Kim của Phong Tuyết Hàn càng khiến bọn họ không nói nên lời.
Mẹ nó, đây là Bảo Kính Tử Kim đấy, nhận thì nhận đi!
Nhưng tại sao thái độ nhận được đồ lại trở thành chuyện quá đương nhiên, chỉ cần một bữa đồ nướng là có thể giải quyết vậy?
Đây là một báu vật vô giá, một chí bảo của Đạo môn mà có tiền cũng mua không được.
“Đinh Phàm đúng là đồ ngốc, đem loại bảo bối này đi tặng người.”
“Đúng vậy, Bảo Kính Tử Kim đó lại bị một bữa đồ nướng mua lại.”
“Ai! Nghĩa khí như vậy luôn sao?”
“...”
Những âm thanh này tràn ngập ở xung quanh tôi, nhưng tôi cũng không thèm để ý.
Lão Phong cũng làm như mắt điếc tai ngơ mà lấy Bảo Kính Tử Kim ra thưởng thức, yêu thích đến không nỡ buông tay, vuốt ve nó không ngừng.