Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1942

Chương 1942 Chương 1942

Về phần các vị đạo hữu không liên quan ở xung quanh cũng bị cảnh tượng này làm cho cả kinh mà lùi lại mấy bước, sau đó theo dõi lão Phong chặt chẽ.

Ngay cả tôi cũng xuất hiện một câu hỏi ở trong đầu. Lão Phong ở trước mắt là thật hay giả?

Viên đá kiểm tra này là vì có sự tồn tại của Phong ca nên mới xuất hiện phản ứng, hay là nói lão Phong ở trước mặt này vốn là đồ giả?

Tôi cau mày lại, sau đó theo bản năng mở miệng nói:

“Mọi người đừng xúc động. Lão Phong, cậu bị làm sao vậy?”

Còn lão Phong hiển nhiên cũng có chút hoang mang. Sau khi nghe tôi nói như vậy thì cũng lắc đầu nói:

“Tôi cũng không biết. Hiện tại anh ta đang ngủ. Đáng lẽ không nên...”

Giọng điệu của lão Phong đã trở nên khẩn trương hơn một chút, ngay cả bản thân cậu ấy cũng cảm thấy kỳ quái.

Bởi vì Phong ca vẫn đang ngủ say và hoàn toàn không phát ra khí tức dư thừa nào, tại sao đến lượt cậu ấy kiểm tra lại có vấn đề chứ?

Chẳng lẽ viên đá này còn có thể kiểm tra ra song hồn sao?

Nghe được lời này, tôi cảm thấy lão Phong hẳn là thật rồi.

Người mà cậu ấy nhắc đến chỉ có thể là Phong ca.

Huống chi, vẻ mặt, giọng điệu và thậm chí cả đôi mắt của cậu ấy đều là bộ dáng của lão Phong, cho nên đây hẳn là một sự hiểu lầm.

Nguyên nhân gây hiểu lầm rất có thể là do thể chất đặc biệt của cậu ấy, nhưng các đệ tử của Đạo môn và các tiền bối của Đạo môn đang canh cửa lại không để ý nhiều như vậy.

Theo quan điểm của bọn họ, một khi viên đá cảm nhận được âm sát yêu khí thì sẽ phát ra ánh sáng có màu sắc.

Lúc này, một vị tiền bối cầm đầu đã lập tức mở miệng nói với tôi:

“Người không liên quan nên nhanh chóng rời đi. Tên này khiến viên đá xuất hiện u quang là vì trên người có âm sát khí. Cho dù cậu ta không phải là đệ tử của tà giáo Nhật Nguyệt thì cũng một tên yêu đạo.”

Lão Phong nghe xong, sắc mặt cũng trở nên tối sầm, sau đó nghiêm nghị nói:

“Đừng có mà nói hươu nói vượn.”

“Vị tiền bối này, Phong Tuyết Hàn tuyệt đối không phải yêu đạo, tình huống của cậu ấy có chút đặc biệt, có thể cho chúng tôi đi qua một bên nói chuyện được không?”

Tôi cũng lên tiếng, dù sao tình huống của lão Phong cũng rất đặc biệt, cho nên không thích hợp để cậu ấy tiết lộ bí mật ở trước mặt mọi người.

Nhưng ai biết, vị trưởng lão của phủ Thiên Sư tại núi Long Hổ cầm đầu này lại dầu muối không ăn và không hề coi trọng chuyện này.

“Tình huống đặc biệt thế nào? Tôi nói ở đây là ở đây. Lỡ như để yêu đạo chạy thoát thì sao?”

Nói xong, ánh mắt uy hiếp của đối phương đã gắt gao đè nặng và tràng vực cũng tỏa định lên người lão Phong, một khi lão Phong có bất cứ động tác dư thừa nào thì sẽ lập tức bị vị trưởng lão này đánh gục trước.

Những người vây xem ở xung quanh cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Cmn, Phong Tuyết Hàn là yêu đạo sao?”

“Không thể nào, đẹp trai đến thế mà cũng là yêu đạo sao?”

“Trời ơi, thật không thể tin được.”

“...”

Nhiều người không khỏi kinh ngạc, dù sao lão Phong cũng là người đã lên võ đài đánh bại cao thủ của nước Xiêm La, sau đó lại đánh bại Dương Tấn, cậu ấy trừ vẻ ngoài đẹp trai ra còn có thực lực cường đại.

Mà điều này cũng làm cho rất nhiều người, đặc biệt là các nữ tu sĩ đều nhớ kỹ cậu ấy.

Thậm chí còn có một số nữ đệ tử còn tính đến chuyện lát nữa sẽ đến gặp lão Phong để thêm số WeChat hay gì đó, nhưng hiện giờ cậu ấy lại bị cho là yêu đạo, độ tương phản cũng có chút lớn rồi.

Nhưng lão Phong lại lên tiếng: “Tôi nói rồi, tôi không phải yêu đạo, đây là hiểu lầm.”

Lời này vừa ra, một vị trưởng lão khác của Tử Vân Tông lại hừ lạnh một tiếng:

“Hừ, còn dám giảo biện, cậu nhìn cho kỹ, viên đá đã phát ra u quang, chứng tỏ cơ thể của cậu có âm khí rất nặng. Cậu là một người sống, sao có thể có âm khí nặng như vậy được, cậu cho rằng mình là một nấm mộ tập thể biết đi sao?

Thức thời thì lập tức giao ra pháp khí, bỏ đi quần áo, phong bế tu vi và không được phản kháng. Bằng không, đừng trách bần đạo không khách khí.”

Nói xong, toàn thân của vị trưởng lão đến từ Tử Vân Tông kia lập tức chấn động, khí tức cấp Đạo Tông kích động mà đến, bộ dạng này rõ ràng là đang uy hiếp.

Khiến một người vô tội như lão Phong càng thêm phản cảm, nhưng chúng tôi không thể ngăn cản được tu vi của đối phương.

Nếu lão Phong không hợp tác, bọn họ sẽ tấn công lão Phong không thương tiếc.

Tôi thấy tình thế này có hơi căng thẳng nhưng rất khó để giải thích, hơn nữa ở trước mặt nhiều người như vậy thì làm sao mà giải thích cho được?

Chẳng lẽ nói lão Phong có song sinh mệnh hồn sao?

Đối với lão Phong mà nói, điều này vốn đã rất khó chấp nhận rồi, cho nên cậu ấy càng không muốn bản thân bại lộ ở trước mặt nhiều người và bị người ta dùng ánh mắt khác thường mà nhìn chằm chằm vào mình như thế.

Một trong những lý do khiến cậu ấy muốn gia nhập vào Bách Hoa Cung là vì muốn tách khỏi Phong ca, có được sự tự do và trở thành một “người” bình thường.

Cho nên lúc này, trong lòng của tôi đúng là có cảm giác có khổ mà nói không ra lời.

Mà lão Phong còn là một người đàn ông lạnh lùng và cao ngạo nữa chứ?

Ngày thường cậu ấy đã là một người trầm mặc ít lời, còn về việc đề cập đến song hồn, cậu ấy càng không muốn nói ra một chữ với người ngoài, chứ đừng nói đến việc kể ra ở trước mặt biết bao nhiêu người như vậy.

Bình Luận (0)
Comment