Lúc này cậu ấy còn không muốn nói chuyện chứ đừng nói đến việc giải thích.
Bộ dáng này của lão Phong chính là các người có tin hay không thì tùy, dù sao bản thân cũng là người vô tội, pháp khí tôi sẽ không giao, quần áo càng không cởi, không tin thì thôi, cùng lắm thì đánh một trận!
Sở dĩ lão Phong làm ra phản ứng như vậy cũng không vì cái gì khác.
Dù sao lão Phong đã cô độc trải qua mười năm trên thuyền quỷ, bị nhốt ở phía dưới khoang thuyền tối tăm và ẩm ướt, khiến cho nội tâm của cậu ấy tràn ngập sự sợ hãi và tâm trí cũng trở nên cảnh giác, cho nên cách xử lý khi gặp chuyện của cậu ấy cũng có chỗ khác với người thường.
Vốn dĩ tôi muốn buông bỏ vũ khí, đánh không lại thì tiến thêm một bước kiểm tra là được, dù sao chúng tôi là người thật, là vàng thật thì không sợ lửa.
Nhưng vì kinh nghiệm đen tối đã trải qua và tính cách cô độc của lão Phong, cộng thêm tâm lý siêu phòng thủ và thái độ nhìn chăm chú vào đám đông như vậy khiến bản thân cậu ấy đã bị người ta hiểu lầm.
Hơn nữa, đối phương cũng không dường một bước nói chuyện, thái độ vênh váo hung hăng đó đã khiến lão Phong vô tội không có cách nào có thể làm ra thỏa hiệp...
Dù sao lúc này lão Phong cũng đã tỏ thái độ: tôi không phải là yêu đạo, uy hiếp muốn tôi buông pháp khí, cỏi bỏ quần áo là không được.
Nhưng tôi không muốn xảy ra cuộc chiến, dù sao đây cũng chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, cho nên tôi lại mở miệng nói tiếp:
“Chư vị tiền bối, đây chắc chắn là một sự hiểu lầm, mặc dù chúng tôi khó mà nói ra được nguyên nhân ở trong đó, nhưng chỉ cần có thể mời được Liệt Hỏa chân nhân và Phi Hồng chân nhân đến thì mọi chuyện tự nhiên sẽ sáng tỏ. Nhưng tôi có thể cam đoan, Phong Tuyết Hàn chắc chắn không phải là yêu đạo, đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.”
Tôi nói chuyện rất bình tĩnh và rất hợp lý.
Liệt Hỏa chân nhân và Phi Hồng chân nhân đã biết về tình huống của lão Phong. Nếu bọn họ đến đây thì mọi chuyện hiển nhiên là sẽ không có việc gì đi?
Nhưng ai biết, tên trưởng lão của phủ Thiên Sư này lại hoàn toàn không thèm để ý đến.
“Đặc biệt? Tôi thấy đám yêu đạo này đều giống nhau. Nếu cậu ta không hợp tác thì cậu ta chắc chắn là yêu đạo. Một khi đã như vậy, đừng trách bần đạo dùng vũ lực trấn áp...”
****
Tên trưởng lão của phủ Thiên Sư đã rất khí phách mà nói một câu như vậy, nếu lão Phong không phối hợp kiểm tra toàn diện thì bản thân sẽ tự mình ra tay.
Theo lý mà nói, vị trưởng lão này không sai.
Dù sao, viên đá này đã có phản ứng, lão Phong cũng xuất hiện vấn đề, cho nên phải tiến hành kiểm tra lại.
Nhưng còn lão Phong thì sao?
Cậu ấy cho rằng mình vô tội nhưng lúc này lại không tiện để nói ra tình hình thực tế về song sinh mệnh hồn của bản thân, cộng thêm những gì mà bản thân đã trải qua khiến cậu ấy sinh ra tính cách cô độc, nói trắng ra chính là “ngoan cố” và tâm lý mâu thuẫn rất cao, đặc biệt là với người lạ.
Cho nên lúc này yêu cầu cậu ấy buông vũ khí, cởi bỏ quần áo, tự phong bế đạo hạnh, đương nhiên là có sự bài xích rất lớn.
Kết quả là dưới tình huống như vậy, hai bên đã giương cung bạt kiếm, rất có thể sẽ chiến đấu bất cứ lúc nào.
Suy cho cùng thì đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.
Mà bản thân tôi thấy tình thế không ổn đã mở miệng nói:
“Tiền bối, xin chờ một lát, chúng tôi sẽ không chạy trốn. Có một số điều chúng tôi cũng không thể nói. Chỉ cần mời được hai vị chân nhân đến đây thì mọi chuyện tự nhiên sẽ sáng tỏ.”
Tôi tiếp tục lên tiếng để chặn mọi người lại, tránh cho những rắc rối không đáng có.
Nhưng sắc mặt của vị trưởng lão kia lại tối sầm, cảm thấy bản thân rất mất thể diện và uy quyền đang bị thách thức:
“Bần đạo là người của phủ Thiên Sư ở núi Long Hổ, cho dù cậu có mời chưởng môn của phái Mao Sơn và chưởng môn của phái Võ Đang ra mặt thì cũng vô dụng. Nếu cậu còn dám bảo vệ tên yêu đạo này, bần đạo cũng không ngại trấn áp người đứng đầu trong cuộc thi long hổ tranh tài cùng một chỗ đâu.”
Đối phương hung hăng nói, tràng vực cũng bao phủ lấy hai người chúng tôi.
Nhưng tôi vừa nghe đến đó thì cảm thấy không vui, dù sao tôi cũng đã nói ở trong này còn có một số ẩn tình khác và tình huống này rất đặc biệt.
Nhưng tại sao tên trưởng lão này cứ dầu muối không ăn, một câu cũng nghe không vào vậy?
Lúc này còn dám uy hiếp tôi, cho nên tôi sẽ không lùi bước, mà đi thẳng đến bên cạnh lão Phong.
“Tiền bối, ngài làm như vậy là đang hùng hổ doạ người đấy. Chúng tôi đứng ở chỗ này chỉ vì có hoàn cảnh đặc biệt mà thôi. Nếu ngài cứ liên tục ngộ nhận Phong Tuyết Hàn là yêu đạo, còn định dùng vũ lực trấn áp chúng tôi, vậy cũng đừng trách chúng tôi bất kính.”
Trưởng lão của phủ Thiên Sư vừa nghe tôi nói như vậy thì càng thêm tức giận, chính mình đường đường là trưởng lão của phủ Thiên Sư, vậy mà lại bị hai tên tiểu bối khiêu khích, thật đúng là tổn hại uy vọng của bản thân mà.
Hơn nữa, gần đây ông ta còn phải chịu sự xa lánh ở trong môn phái, khiến cho địa vị ngày càng suy giảm, cộng thêm việc trong lòng đã có sự oán giận đã lâu và hôm nay lại gặp được chúng tôi.
Kết quả là chúng tôi đã trở thành nơi trút giận của ông ta, lúc này mới khiến cảm xúc tăng cao và không có cách nào để câu thông được.
Vì vậy, vị trưởng lão này đã tức giận ngay tại chỗ.