Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1944

Chương 1944 Chương 1944

“Hừ, nếu viên đá kiểm tra đã xuất hiện phản ứng, vậy thì cậu ta chính là một tên yêu đạo. Đinh Phàm cậu muốn bảo vệ yêu đạo, vậy hôm nay bần đạo sẽ thay trời hành đạo.”

Nói xong, đối phương không chút do dự mà nghiền áp về phía tôi và lão Phong.

Đối thủ là trưởng lão có thực lực cực cao của phủ Thiên Sư ở núi Long Hổ, mà đây còn một môn phái lớn của Đạo môn.

Nếu thông qua đạo khí phát ra vào lúc này để phán đoán, cường độ hung hãn này đã đạt tới cảnh giới Đạo Tông trung kỳ.

Mà loại đạo hạnh này rõ ràng là thứ mà cả lão Phong và tôi đều không thể ngăn cản nổi, cộng thêm đối phương vừa ra tay đã sư dụng sát chiêu.

Dù sao, chúng tôi đều là tán tu và không có thế lực để dựa vào, cho dù ông ta có giết cả hai chúng tôi thì cũng không thành vấn đề, cũng sẽ không có ai tìm ông ta tính sổ.

Hiện tại hai đạo kiếm khí này vừa đánh úp lại đã làm cho lão Phong và tôi đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Mẹ nó đây là muốn mạng của chúng tôi sao?

Bởi vì cái thứ này đang chĩa thẳng vào chỗ yếu hại, cho nên chúng tôi cũng không dám sơ suất mà vội vàng thôi động công pháp và né tránh cực nhanh để tránh đi chỗ yếu hại.

Nhưng tôi thì hay rồi, bởi vì cỗ đạo khí kia tới quá nhanh, cộng thêm khoảng cách thực lực giữa chúng tôi quá lớn.

Mặc dù tôi đã lập tức né ngay nhưng vẫn không thể tránh kịp nên đã bị đạo khí này đánh vào vai trái, toàn bộ Cương Khí Tráo cũng lập tức bị phá vỡ.

Trên vai trái của tôi cũng truyền đến một cơn đau đớn giống như bị chùy lớn đập vào người vậy, cảm giác này vô cùng khó chịu, thân thể cũng theo đó mà lệch về một bên rồi ngã thẳng xuống đất.

Bởi vì lão Phong ở phía bên kia đã sớm có sự chuẩn bị, cho nên ngay khi đối thủ tấn công, cậu ấy đã trực tiếp giơ Bảo Kính Tử Kim ở trong tay lên và thôi động pháp ấn.

Trong chớp mắt, một tia sáng màu tím lóe lên, sau đó chỉ nghe “Ong” một tiếng chấn vang, lão Phong ngăn cản một kích này mà thân thể chỉ bị đẩy lui vài bước mà thôi.

Trưởng lão của phủ Thiên Sư thấy vậy thì khóe miệng lập tức co giật:

“Không hổ danh là bảo bối tốt. Với tu vi của Đạo Quân lại có thể ngăn cản được một kích của bần đạo, nhưng sau đây bần đạo muốn xem cậu còn chặn nó như thế nào.”

Nói xong, đối phương lại lần nữa ra tay.

Nhưng vị trưởng lão của Tử Vân Tông ở bên cạnh đã bị dọa sợ tới ngây người, ông ta làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương lại dám hạ tử thủ ở ngay tại đây.

Cho dù Phong Tuyết Hàn có là yêu đạo thì hẳn phải giữ lại mạng sống mới đúng, cho nên lúc này ông ta mới vội vàng mở miệng nói:

“Anh Điền bình tĩnh lại đã, tình hình thực tế còn chưa làm rõ, đừng hạ sát thủ!”

“Anh Chu, việc này còn có gì không rõ? Cậu ta chính là một tên yêu đạo.”

Nói xong, đối phương lại lao về phía lão Phong.

Lúc này, bản thân tôi khó khăn lắm mới có thể đứng dậy, nhưng lại không thể làm gì khác, dù sao chênh lệch về thực lực cũng quá lớn rồi.

Cho nên lúc lão Phong và tôi đối mặt với người có cảnh giới Đạo Tông trung kỳ thì đúng là không thể tạo ra chút gợn sóng nào.

Mặc dù hai người chúng tôi không đối phó được, nhưng không có nghĩa là người khác không làm được.

Ví dụ như Hàn Tuyết Phong – Phong ca bướng bỉnh khó thuần, lưu manh vô lại.

Lúc này, lão Phong cũng biết chính mình không phải là đối thủ của tên này.

Hơn nữa, đối phương đã nảy sinh ra ý định giết người, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng bản thân sẽ mất mạng, cho nên lão Phong không hề có một chút do dự nào, trước khi đối phương lao tới, cậu ấy đột nhiên kết ra một đạo ấn pháp, sau đó đạp xuống một đất một cái rồi lập tức khẽ quát một tiếng: “Tỉnh lại đi.”

Một tiếng quát khẽ này, đồng tử của lão Phong rõ ràng đã phóng to ra, sắc mặt cũng xuất hiện một tia ngốc trệ cực kỳ ngắn, thân thể cũng theo đó mà run lên.

Ngay sau đó, một trận âm khí mãnh liệt đột nhiên bộc phát từ cơ thể của lão Phong ra ngoài, âm khí cực kỳ mãnh liệt giống như một cơn gió lạnh lẽo đến thấu xương, khiến rất nhiều người có mặt bất giác rùng mình.

Còn lão Phong vốn đang rơi vào trạng thái đờ đẫn ngắn ngủi cũng ngay tại lúc này lập tức phục hồi tinh thần lại, sau đó lộ ra một nụ cười lạnh lùng quỷ dị, đồng tử phóng to cũng lập tức co lại.

Khi tôi nhìn thấy điều này đã lập tức hiểu được đang xảy ra chuyện gì.

Đây là Phong ca đã tỉnh lại, hiện tại thân thể của lão Phong cũng bị Phong ca chiếm thế chủ đạo.

Ngay khi tôi vừa nghĩ đến điều này thì đòn công kích thứ hai của vị trưởng lão đến từ phủ Thiên Sư đã phóng tới.

Phong ca cau mày, sau đó cơ thể đột nhiên chợt lóe lên rồi tránh đi công kích, còn từng luồng đạo khí đó cũng lập tức đập vào một cái cây.

“Phanh” một tiếng trầm vang, khiến vỏ cây bị nổ tanh bành.

Lúc này những người xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Cậu ta, khí tức của cậu ta đã thay đổi rồi.”

“Âm khí, tại sao lại có âm khí nặng như vậy?”

“Hay là, cậu ta thật sự là yêu đạo?”

“...”

Có rất nhiều người đã tỏ vẻ khó hiểu, nhưng ở bên trong đám đông lại có ba người trẻ tuổi đang hai mặt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Lại nhìn Phong ca, sau khi anh ta tránh được một kích này thì đã lẩm bẩm nói một câu:

“Hử, ý của mày là lão già này muốn giết chúng ta sao?”

“Hừ, nếu tao đã ra ngoài rồi thì ông ta sẽ không có cơ hội này đâu...”

Bình Luận (0)
Comment